抖阴社区

13.

71.4K 5K 3.1K
                                        

" Không ai có quyền quyết định cuộc sống của một người nào.

Không một ai, cho dù là có chết. Cũng không phải là dưới tay một kẻ nào. Một là thượng đế muốn như vậy, còn bằng không cũng là tự tay ta.

Jeon Jungkook, sinh mạng của con là do ta ban cho, vì vậy đừng để bất cứ ai có thể hủy hoại nó."

Đứng trước ngôi mộ sạch sẽ vừa được tu sửa, Jeon Jungkook chậm rãi nhìn lại gương mặt người phụ nữ xinh đẹp trên bia mộ. Bà ấy thật đẹp, nét đẹp nhu mì và thanh khiết như một đoá hoa hướng dương.

Hoa hướng dương, chỉ biết hướng về mặt trời, nở rộ trước mặt trời.

Jungkook bật cười đưa bàn tay hất rơi một đoá hoa được đặt trước mộ của bà xuống đất, dùng chân giẫm nát nó.

Ông Jeon ngày nào cũng thức dậy thật sớm để đến đây đặt trước mộ bà một bông hoa, sang ngày hôm sau lại đến thay đổi bông hoa ấy thành một bông hoa tươi khác. Ngày qua ngày, ông làm việc này cũng đã được hơn mười năm rồi. Không cần biết là đau xót, hay hối hận. Nhưng đối với Jeon Jungkook, việc này thật vô nghĩa.

Cậu quay gót ra về, rời khỏi cánh đồng hoa vàng rực kia. Những bông hoa vì mặt trời lặn mà ũ rũ cụp xuống như cúi mặt. Thật là một loài hoa si mê đến nhu nhược.

Jungkook chậm rãi lái xe trở về, trên đường đi cậu đã suy nghĩ rằng hôm nay làm sau để có thể khiến mẹ con bà Sanghe mất mặt một phen. Phải để bà ta lo được lo mất, sợ hãi Kim Taehyung sẽ đổi ý cưới ả Hanji. Nhìn mẹ con bà ta thấp thỏm lo sợ Jeon Jungkook quả thật rất vui vẻ. Chiếc xe đang lăn bánh bỗng dưng ngừng lại, Jungkook hơi khó chịu mở cửa bước ra xem thử. Hình như đã có ai đó động tay động chân vào con xe của cậu, Jungkook lại không giỏi về khoảng sửa chữa này. Cậu vứt chiếc xe ở đó, lấy điện thoại gọi cho quản gia của Jeon gia bảo rằng xe hư nên sẽ về hơi trễ. Sau đó thì chậm rãi bước về phía trước tìm taxi. Jungkook biết chỉ cần cậu chưa về thì Jeon lão chắc chắn sẽ không bắt đầu buổi tiệc. Để lão bà kia nôn nóng một chút cũng rất thú vị.

Nhưng khi đi được một quãng đường, Jungkook chợt nhận ra hình như có người đang đi theo mình. Cậu quay đầu lại nhìn thử, thì lại chẳng thấy bóng dáng ai. Jungkook tiếp tục đi, chân vẫn chầm chậm bước đều đều. Mãi đến khi cậu đi tới bức tường cuối đường của một con hẻm nhỏ. Jungkook mới từ từ xoay người lại, đôi môi không nhanh không chậm lên tiếng.

" Ra đi, sẽ không có ai thấy đâu."

" Mày cũng gan nhỉ? Không có gì để nói với tao à?"

Jungkook nhếch miệng cười, nhìn một gã đàn ông lạ mặt từ từ bước ra. Trên tay gã là một con dao nhọn hoắt, như vậy cũng đủ biết mục đích hôm nay gã đến đây rồi.

Jungkook chợt run rẩy, cậu bật khóc, mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy ngực sợ hãi nói lắp bắp.

" Ông..ông muốn gì..ai..ai sai ông làm chuyện này chứ..bao nhiêu tiền..tôi trả gấp mười lần..xin hãy tha cho tôi..."

Nhìn gã đàn ông trước mặt bởi vì bộ dạng sợ hãi của Jungkook mà đắc ý. Jungkook lúc đó mới dùng tay lau đi nước mắt, từ từ đứng dậy, cậu bật cười hỏi gã.

Ch?ng Ch?  N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?