抖阴社区

                                        

"_ Cũng được, bác cứ mang lên phòng cho thiếu gia trước đi, ta vào thay đồ sẽ ra ngay!"

Bác Trung nhìn theo phu nhân mà lắc đầu thở dài, nhìn thái độ của bà chắc là đã biết lão gia lại đi gặp phụ nữ bên ngoài... Phu nhân là người luôn nhân từ với các gia nhân khác hẳn lão gia chỉ có thét ra lửa! Ở trong Điền gia này ai ai cũng phải khiếp sợ!

Hai ngày trôi qua, Thái Hanh vẫn luôn mang theo chiếc áo khi đi làm. Cậu chờ cơ hội để trả lại chiếc áo cho thiếu gia Doãn Kì nhưng không gặp.

Sau hôm dầm mưa quả thật anh đã bị cảm lạnh, mợ Nguyệt không cho anh ra ngoài nữa vì cứ mưa suốt. Trong lòng anh rất muốn đi sang vườn hồng, không phải vì chiếc áo hôm nọ. Mà là vì đôi mắt đen huyền to tròn long lanh kia cứ hiện rõ ràng trong tâm trí anh!

Gần một tuần trôi qua, bầu trời u ám đã được thay bằng ánh nắng chói chang của ngày hè. Thái Hanh đi quanh khu vườn để tỉa bớt những quả đã chín quá độ. Vài hôm nữa khi chú Đại về là thu hoạch được rồi! Hôm trước bác Trung có bảo cậu chọn ít quả ngon mang sang cho phu nhân.

Một số quả hôm nay đã chín thơm nồng, mùi hương ngọt ngào của trái chín cây thật hấp dẫn. Thái Hanh ngước mặt lên trời nhắm nghiền đôi mắt, tận hưởng tiếng gió vi vu thổi đám lá kêu xào xạc và ngửi lấy mùi hương thơm ngọt của hồng chín mọng...

Gió thật mát, mùi hương thật thơm làm cho tâm trạng cũng nhẹ nhàng bay bổng. Cậu mở đôi mắt ra, trên bầu trời cao kia là cánh diều đang tự do tự tại bay lượn...

Đôi mắt Thái Hanh buồn dần theo từng đợt gió...có phải ba mẹ cậu cũng đang trên bầu trời xanh kia không!? Đến bao giờ Thái Hanh mới có thể được bay lên trên đó, tận mắt nhìn thấy hai người thân yêu mà cậu khao khát được gặp!

"_Ba..mẹ...Thái Hanh nhớ hai người lắm!!! Ba mẹ có nhớ con không, có nhìn thấy con không!?". Nước mắt cậu lại rơi xuống vì tủi thân, vì đau lòng...vườn hồng này suốt sáu năm nay đã chứng kiến không biết bao lần cậu khóc một mình như thế!

Lau khô nước mắt, Thái Hanh đi lấy một chiếc rổ đủ to để chứa được vài chục hồng. Cậu đi quanh quẩn để chọn những quả ngon nhất!

"_Bắt gặp em trộm hồng rồi nhé!". Không biết từ đâu Doãn Kì lại xuất hiện bất ngờ, anh mượn cớ trêu cậu để làm quen.

Thái Hanh sửng sờ vì giật mình và lo sợ khi nghe thiếu gia bảo mình trộm. Cậu hết nhìn anh rồi lại bẽn lẽn cúi đầu nhìn xuống chiếc rổ đựng ít hồng, cắn cắn môi giải thích.

"_Không..không phải đâu ạ...tôi hái để mang sang cho phu nhân!". Bàn tay nhỏ nhắn của cậu siết chặc chiếc rổ tre.

Doãn Kì vừa buồn cười vừa thấy tội vì câu đùa của mình khi thấy cậu sợ như thế.

"_Vậy à...hì..tôi đùa đấy, để chuộc lỗi tôi sẽ hái tiếp em!"

Thái Hanh ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cậu không hiểu vị thiếu gia này sao có thể tự nhiên như thế. Không phải là nên giữ khoảng cách hay sao!?

"_Thưa..tôi tự hái được..không dám phiền thiếu gia...!". Thái Hanh nói xong lại rụt rè đảo mắt sang nơi khác tìm hồng.

Doãn Kì thầm nghĩ, người đâu mà hiền đến thế, trêu một hai câu đã bắt đầu lo sợ rồi!

[KOOKTAE] [KV] Di?u Bay Trong Gió N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?