“Đúng là em gái ruột của anh”- Enzo nháy mắt với tôi, đoạn thả mình xuống chiếc ghế bành ấm cúng, nhấp một ngụm cacao nóng và giơ ngón tay cái lên. “Tuyệt” .
“Um, ba xin phép cắt ngang nhé, thế còn cà phê của ba đâu”- Ba tôi lên tiếng. Cả má và tôi cùng bật cười.
“Đợi một chút, con vẫn chưa tới chỗ ba mà”- Tôi tỏ vẻ hối hả bước đến chỗ ba đang ngồi- “Của ba đây”
Chúng tôi ăn bữa trưa nhẹ với một vài chiếc bánh sandwich bởi má nói.
“Những thứ tốt đẹp thì chúng ta phải để dành đến sau cùng”, hiểu một cách đơn giản, ý má là chúng tôi phải để bụng cho bữa tối khổng lồ má má sắp chuẩn bị.
Sau bữa trưa, tôi lại bắt tay vào trộn bột và chuẩn bị cho món bánh khúc cây. Mặc kệ Enzo và Matheo loay hoay mãi không ráp được những mẩu ngôi nhà bánh gừng lại với nhau, tôi chăm chút cho chiếc bánh nhỏ xinh của mình.
“Anh chịu đấy, Vic, qua đây giúp một tay đi”- Lần thứ ba Enzo réo tên tôi, má sốt ruột kêu tôi qua phụ mấy anh.
“Vic, nếu con không ra giúp hai đứa nó thì má e rằng cái bánh sẽ không thành hình mất”
“ Vâng” - Tôi đáp lời má rồi để chiếc bánh của mình lại đó mà chạy ra phòng khách.
Khung cảnh không thể nào hỗn độn hơn. Trong khi ba tôi đang yên bình đọc báo và nhâm nhi kẹo cây thì Enzo và Matheo dường như vừa có một trận chiến trên chiếc bàn uống nước. Mặt mũi hai anh ấy dính tèm lem kem.
“Merlin, là hai anh đang nghịch kem chứ có phải làm bánh đâu? Má, má qua đây mà xem nè”- Tôi bất lực.
Má tôi ngó đầu ra khỏi bếp và đành thở dài.
“Hai đứa đi rửa mặt đi, để đó cho Vic làm nốt”
“Thế nhé, Vic bọn anh đi lên lầu trước đây”- Enzo vui vẻ phóng lên trên tầng hai ngay sau khi nhận được lời “phóng thích” của má tôi.
“Là làm tất cả luôn chứ làm nốt gì”- Tôi tức giận chống nạnh nhìn theo bộ dạng phởn phơ của anh trai tôi
“Nhờ em nhé, tụi anh không được giỏi trong việc bếp núc lắm”- Matheo không vội chạy lên trên tầng như Enzo, anh vẫn đứng đó bên cạnh bãi chiến trường, đưa tay vò đầu ái ngại nhìn tôi- “Em có cần anh giúp gì không?”
Dường như tôi đang nguôi nguôi giận. “Không sao đâu, anh cứ lên nhà đi, không phải cảm thấy có lỗi đâu” - Tôi thở dài- “Để đó em làm được mà”
Vì lớp kem để lâu nên hơi bị đông cứng lại nên tôi phải mất thêm thời gian để gỡ chúng ra từ những mẩu bánh đính sai, sau đó đem đun đống kem ở trong cái bắt kem để chúng chảy ra cho dễ sử dụng. Nhưng chung quy lại là, vào tay tôi, chiếc bánh ngôi nhà thành hình chỉ trong nháy mắt.
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.