抖阴社区

                                    

Nhiệt tình cháy bỏng đến nỗi khiến First trầm mê.

Ở khía cạnh này, họ thuộc hai thế cực đối lập nhau, First thì chậm rãi ngậm lấy cánh môi của Khaotung nhẹ nhàng cắn mút, ngược lại Khaotung lại khí thế cố dành thế chủ động, cậu cố ý muốn cạy mở miệng First, thậm chí còn muốn choàng lấy cổ hắn, tuy vậy nhưng cả hai vẫn cực kì đồng điệu.

Lạ thay, trong đầu First bỗng loé lên một thước phim vô cùng quen thuộc, như thể cảm giác này đã từng trải qua rất nhiều lần.

Bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị, First cảm thấy mình khá hèn hạ khi lén lút làm việc này, vội chấm dứt sự triền miên vừa rồi. Khaotung vẫn nhắm nghiền mắt, vô thức nuốt nước bọt, hai đầu mày khẽ chau lại, khoé môi ựm ừ trông rất gợi người, như thể đang bất bình. First cũng nỗ lực lắm mới ngăn được bản thân không tiếp tục lợi dụng người đang ngủ.

"Khaotung." Một lúc sau, First dịu dàng gọi, đồng thời lay vai cậu.

Vì khó chịu nên Khaotung cũng chẳng thể ngủ sâu, cậu lờ mờ mở đôi mắt vương đầy mệt mỏi. Cổ họng khô khốc, mấp máy môi: "Dạ."

"Dậy ăn cháo rồi uống thuốc nhé." Mười lần như một, chỉ cần nghe tiếng dạ thấm đẫm mật ngọt của Khaotung là First đều cảm thấy ngại ngùng. Hắn cứ thế tránh chạm mắt với Khaotung, nghiêm túc nói.

"Không muốn đâu." Khaotung vì chưa tỉnh táo nên hành động theo bản năng, bất chấp đối tượng trước mắt là ai. Cậu hơi nhăn mặt, lia lịa lắc đầu, nũng nịu nói.

Cậu mệt lắm, không muốn ăn tí nào.

Quá đỗi bất ngờ, First đâu ngờ được thanh niên hai mươi lăm tuổi lại có lúc làm nũng hệt như mèo con thế này.

Khaotung đáng yêu thật đấy.

Dòng suy nghĩ thoáng lướt qua khiến khoé môi First không tự chủ mà nhếch lên, đuôi mắt cũng cong tít, có thể do bị nhịp điệu của Khaotung cuốn theo, First cũng trả lời với giọng điệu cưng chiều: "Ngoan nào."

Đồng thời nhanh chóng đỡ cậu ngồi dậy, quay sang cầm chén cháo, sẵn sàng dỗ dành cậu.

"Ngoan thì được gì không?" Khaotung nhìn chất lỏng đặc sệt trên tay First, vẫn lắc đầu, cố chấp nói.

"Mày muốn gì đều được." First vẫn giữ nguyên nụ cười nhu thuận ấy.

Giá mà mày cứ bên tao thế này, hái sao tao cũng hái cho mày.

Khaotung lập tức tươi tắn thấy rõ, mỉm cười ngoan ngoãn đưa tay nhận cháo: "Hứa đấy nhé, khi nào nghĩ ra tao đòi đó."

Bất thình lình, First bỗng rút tay lại.

"Màyy." Khaotung kéo dài âm cuối.

Cậu bất bình nói: "Tính lật lọng hả?"

"Không có, ý tao là để tao đút mày ăn." First hơi đỏ mặt, ngập ngùng nói.

"À, cảm ơn nhé!" Khaotung cũng thủ thỉ.

Cứ thế First đã thành công lấp đầy cái bụng rỗng của Khaotung, đến lúc cho cậu uống thuốc hắn mới thuận miệng hỏi.

"Sao mày lại uống bia vậy?"

Sắc mặt Khaotung bỗng chốc trầm xuống, như sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt First, nhìn rất lâu, không trả lời.

[FirstKhaotung] - UNDON?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?