Không biết thế lực nào mách bảo First rằng, hắn không nên tiếp tục hỏi nữa. Tương tự First cũng nhìn vào mắt Khaotung, im lặng chờ đợi, chờ rất lâu.
Trước đây trong một bộ phim First và Khaotung quay, có đoạn phim Khaotung say rượu. Sau khi kết thúc cảnh quay ấy vì muốn đùa một tí nên Khaotung có giả vờ đi loạng choạng, chưa chịu thoát vai. First liền đanh đá vạch trần Khaotung.
"Thôi đi bạn, tao thừa biết mày say sẽ như nào."
Khaotung say sẽ thế nào?
Tất nhiên không phải kiểu quậy phá, ngả ngớn như nhân vật cậu đang diễn. Khaotung say rất ngoan, cậu sẽ bộc lộ rõ ràng trái tim mỏng manh của bản thân hơn, tháo xuống sự ngoan cường thường ngày, hoá thân thành đứa trẻ chìm đắm trong thế giới của nó, chấp nhận ỷ lại vào những người quan trọng bên cạnh mình. Bởi lẽ Khaotung là kiểu người rất dễ tính, cậu khá bao dung trong mọi việc, nếu tính chất không quá mức nghiêm trọng, cậu sẽ xem như không có việc gì mà thoải mái bỏ qua.
Nhưng không phải vì người đó không cảm thấy đau mà bạn có thể mặc sức làm họ bị thương, đúng chứ?
Còn một điều nữa, phần lớn Khaotung sẽ không nhớ được gì nhiều sau khi tỉnh táo lại từ men rượu, vì thế người bên cạnh cậu lúc đấy, người cậu tin tưởng nói hết mọi chuyện sẽ là người duy nhất hiểu và ôm ấp vết thương của cậu.
Người đó trước đây, là First. Nhưng sự tồn tại đó đã bị che khuất mất rồi, vì thế cậu mới mờ mịt tìm từ ánh mắt của First kí ức bị phủ bụi đang khiến cậu lạc khỏi vùng an toàn. Khaotung giờ đây không còn biết phải giải bày cùng ai.
Nỗi buồn của cậu.
...
Khaotung nghĩ rằng cậu đã mơ một giấc mơ khá ấm áp, có người nào đó đã kiên nhẫn đút cho cậu từng muỗng cháo, dịu dàng cho cậu uống thuốc, lại luôn nắm tay vỗ về cậu. Cậu cảm nhận được đôi tay đó vuốt ve khuôn mặt cậu một cách hết sức nhẹ nhàng, như thể sợ cậu sẽ vỡ vụn. Có lẽ như người đó luôn nhìn về phía cậu, không hề rời mắt. Không những vậy, trong lúc ngủ, Khaotung còn mơ hồ nghe được tiếng thút thít rất nhỏ.
Cậu về nhà rồi sao?
Người có thể nâng niu cậu thế này, ngoài mẹ ra thì còn ai nữa chứ.
Lúc Khaotung thức giấc thì vẫn là phòng trọ đêm qua, bên cạnh chẳng có ai cả, thật sự chỉ là mơ.
Nhưng rõ ràng sức khoẻ của cậu khá lên rất nhiều, không còn kiệt sức như hôm qua. Mắt nhìn thấy vỉ thuốc đã dùng và thức ăn còn sót lại trên bàn. Khaotung thầm cảm kích Sand, cậu cho rằng Sand đã chăm bệnh giúp cậu.
Thầm nghĩ Sand hẳn là có việc nên đã đi trước, nhưng Khaotung vẫn quyết định xuống tầng hỏi han một chút xem anh có để lại thông tin liên lạc gì hay không, cậu cần cảm ơn anh.
Khaotung nào biết được, hành động này đã trở thành một trong những quyết định dẫn đến nỗi day dứt trong nhiều năm của cậu.
Vừa xuống sảnh thì đập ngay vào mắt Khaotung là một khung cảnh khá đáng yêu, hai người đàn ông đang thắm thiết vai cạnh vai, tay trong tay làm thủ tục trả phòng. Có lẽ họ là một đôi. Cậu cảm nhận được tình yêu tràn ngập trong đáy mắt họ, tựa như không có đối phương thì chẳng thế sống được.
Khaotung đột nhiên cũng khao khát một tình yêu, cậu thật lòng hi vọng có một người luôn luôn nhìn mình với ánh mắt như thế.
Hình như cậu có.
Cậu tìm được cảm giác đó từ ánh mắt của First, người trước đây khi chưa mất trí nhớ cậu từng đơn phương đồng thời cũng là người cậu lần nữa rung động ở lần tân tạo kí ức mới.
Thật diệu kì làm sao khi ở quá khứ hay hiện tại đều là First.
Có những thứ mãi không thay đổi.
Dù là First của thời điểm nào cũng đều không chỉ nhìn như thế với mỗi mình cậu, nhỉ?
Sự thật thì hai người đang đứng mặn nồng dưới sảnh đó, là Sand và Ray.
Nhưng từ góc nhìn của Khaotung bây giờ, lại là First và Ray.
Đến tận lúc họ khuất bóng cùng dàn cây trải dài phía xa xa, Khaotung vẫn chôn chân ở vị trí cũ, nước mắt dần vương đầy trên khuôn mặt cậu.
Tự xem lại bản thân có khác gì trò hề không? Tìm First? Lo lắng cho First? Muốn gặp được First?
Mày nực cười thật đó Khaotung.
Ngu một lần chưa đủ?
Không nhìn rõ được Khaotung của quá khứ yêu đơn phương lâu như vậy vẫn không hề nhận được kết quả sao? Khaotung của hiện tại sao có thể chỉ mới vài tuần đã dại khờ hi vọng thế này?
Tỉnh lại được rồi.
...
Lúc First mua đồ ăn sáng quay lại thì không còn mở được cửa phòng Khaotung nữa. Hắn nghe người chủ trọ nói căn phòng vừa được trả, vị khách ở đó cũng đã rời đi được hơn mười phút.
Khaotung đi rồi? Đi cùng ai? Cậu chưa khoẻ hẳn thì đi đâu được?
Những câu hỏi liên tục xuất hiện, nhưng chẳng thể nhận được câu trả lời.
Kết thúc rồi.
Kể từ hôm đó, Khaotung đã bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của First.
Cậu tạm hoãn hợp đồng với công ty, cùng gia đình đi đến một nơi nào đó mà First không tìm thấy.
Và thế là họ đã tạm biệt nhau vào thời điểm cả hai đã nhận ra cảm xúc dành cho đối phương. Dù cho không còn kí ức, không còn kỷ niệm, không còn sự gắn bó sáu năm, họ vẫn lần nữa rung động và trân trọng nhau ngay trước vạch xuất phát.
Lần này không thể trách họ không dũng cảm, First chắc chắn nếu buổi sáng ở cái hòn đảo hoang tàn đó, hắn quay về nhìn thấy Khaotung, nhất định sẽ ôm cậu vào lòng và nói với cậu rằng cái ôm này sau này luôn thuộc về cậu. Hoặc ngược dòng thời gian về trước đó, lúc gặp nhau ở sảnh trọ, Khaotung không vội vàng ghen tuông vì sự thân thiết giữa First và Ray, cậu nhất định sẽ nhào vào lòng hắn, nói rằng xin hãy mãi ôm chặt lấy cậu, đừng biến mất nữa.
Lần này phải trách định mệnh trớ trêu sao? Trách sự xuất hiện không đúng lúc của Ray? Hay lại trách tình yêu không đủ lớn nên lần nữa bỏ lỡ?
Đều không thể. Vốn dĩ rất hiếm có con đường nào luôn bằng phẳng. Chẳng may First và Khaotung đang đi đến đoạn bị sạt lở, hẳn là vậy.
Có điều, đoạn đường này ấy vậy mà lại phải sửa chữa mất rất nhiều năm.
Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hoàn tất.

B?N ?ANG ??C
[FirstKhaotung] - UNDO
Fanfiction"Mày, tao ngh? ?? ??n lúc FirstKhaotung nên tr? v? là First và Khaotung r?i." Hoàn tác, quay v? ?i?m kh?i ??u, h? s? l?a ch?n b??c sang h??ng ?i m?i hay v?n v?ng tin v?i l?i ?i c?? Quá kh? yêu m?t, t??ng lai yêu m??i. Chi?c truy?n v? FirstKhaotung d...
7. L?c
B?t ??u t? ??u