抖阴社区

                                    

Yeonjun sững người, những lời lẽ cay độc này do chính miệng anh nói sao?

“Vì vậy Beomgyu hyung mới cắt vào tay. Anh hỏi anh ấy có đau không, em xin lỗi nhiều nhé, nó hệt như một sự mỉa mai vậy.”

Trong phòng còn bốn người, ai cũng hiểu điều Huening Kai vừa nói.

“Thôi thay quần áo đi rồi lên sân khấu.”

Soobin lùa cả đám lại, tâm trạng Yeonjun như một mớ bòng bong. Anh đang ở trong cơ thể chính mình nhưng không thể kiểm soát được nó. Có những lúc anh chán ghét bản thể của mình trong quá khứ tới nỗi không bao giờ nhuộm lại màu tóc hay mặc lại những bộ trang phục đó nữa.

Vị trí đứng được phân chia rõ ràng. Beomgyu đang cố đứng cách xa Yeonjun nhất có thể, anh cảm tưởng em ấy đang dành chỗ cho hai người nữa đứng cũng vừa.

“Beomgyu” – anh gọi bằng giọng thì thầm.

“Sao nữa?” –  Beomgyu rít lên, nghe chẳng dễ chịu chút nào.

“Đứng sát vào đây.”

Đứa nhóc cố chấp, nó vờ như không nghe thấy và tiếp tục vũ đạo của mình. Ngay khi phần trình diễn kết thúc, mọi người đều đứng gần lại nhau, tạo dáng kết màn tuyệt đẹp cho fan xem. Chỉ có Beomgyu vẫn y nguyên, nó cứ đứng cạnh Yeonjun một khoảng làm anh khó hiểu vô cùng.

Yeonjun nán lại chào mọi người trước khi vào cánh gà, anh nhớ tới nhóm của hiện tại. TXT đã đi được một quãng đường rất xa rồi, từ căn phòng bé tới sân vận động lấp đầy người hâm mộ, những tiếng hò reo cũng lớn dần theo thời gian. Nhưng ở thời điểm hiện tại khi nhóm mới ra mắt hơn một năm, đó là điều các thành viên chỉ dám mơ chứ chưa từng nghĩ tới.

Trở về quá khứ lần nữa, Yeonjun thấy thương các em của mình, thương các bạn fan đã đồng hành cùng nhóm từ những ngày đầu tiên, thương cả những anh chị staff luôn tận tụy phía sau hậu trường. Và anh thương cả bạn nhỏ của mình - Choi Beomgyu.

Yeonjun là người về kí túc xá sau cùng. Mấy đứa nhóc đã ngủ say, trên bàn vẫn để phần anh nửa phần gà vì anh thích ăn gà rán nhất. Yeonjun cười tràn nước mắt, anh mắng mấy đứa nhỏ toàn đồ ngốc nghếch.

Đi qua cánh cửa quen thuộc, anh dừng lại, phân vân có nên gõ cửa hay không.

Cốc cốc cốc

"Soobin hyung ạ?"

"Không, anh Yeonjun đây. Anh vào nhé."

Yeonjun không đợi Beomgyu đáp lại vì anh biết sẽ bị đuổi thẳng cổ ấy mà. Chi bằng trực tiếp xông vào, nếu kết cục vẫn y nguyên như vậy thì ít ra anh đã làm được điều mà "Yeonjun" năm ấy chưa từng làm.

Beomgyu cuộn tròn trong chăn, dù thời tiết nóng muốn xổ mỡ. Nó ghét phải đối mặt với Choi Yeonjun, một chút cũng không muốn. Nhưng đợi mãi đối phương chẳng rời đi, hình như ga giường còn lún xuống một ít.

"Beomgyu anh có chuyện muốn nói."

"Chẳng phải trước đây đã nói nhiều lắm rồi sao?

Anh nói một câu, nó đáp trả một câu. Yeonjun không tức giận, anh chỉ cười rồi nhích lại gần thêm chút.

"Em không nhìn mặt anh cũng được. Anh vẫn muốn xin lỗi vì những gì đã xảy ra giữa chúng ta."

Yeongyu | Blue HourN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?