Tự dưng nói đến đây anh thấy sống mũi mình cay cay. Beomgyu đâu phải đứa trẻ như vậy. Lần đầu hai người gặp nhau anh đã rất có hào cảm với em ấy, bé tí như cái kẹo, ăn ít nhưng lại nói rất nhiều. Beomgyu sống tình cảm, em ấy luôn có mặt mỗi khi ai đó gặp khó khăn. Chuyện gì đã xảy ra với sức khỏe em ấy, chuyện gì giữa cả hai người nữa. Chuyện gì đã đưa họ đến bước này.
Yeonjun muốn được biết nên anh ấy mới vào đây. Cũng có thể ông trời muốn Yeonjun tháo đi nút thắt trong lòng năm ấy nên mới cho anh quay về quá khứ.
"Anh nhớ những gì xảy ra giữa chúng ta à?"
Âm thanh lí nhí phát ra.
Đó là một ngày mưa tầm tã, khi cả nhóm vừa kết thúc fansign và di chuyển đến địa điểm tiếp theo, Yeonjun và Beomgyu đã xảy ra cuộc cãi vã trên xe. Thời ấy còn khó khăn, tất cả các thành viên đều ngồi chung một xe để tiết kiệm chi phí cho công ty. Soobin và Yeonjun ngồi hàng cuối, hai người đang xem lại sân khấu quảng bá thì Yeonjun đã nói rằng Beomgyu dường như tách ra khỏi cả nhóm. Soobin bảo do chấn thương ở đầu gối dẫn tới việc không thể nhảy dứt khoát động tác. Yeonjun lại nói nếu đã biết đầu gối quan trọng tới như vậy thì mình nên chăm chút bản thân kĩ càng một chút.
Beomgyu bùng nổ, nó thậm chí còn không có thời gian ngủ mà người kia lại nói như sức khỏe là thứ đáng để nó bỏ bê. Yeonjun cũng không chịu nhường, bằng lời lẽ của người anh lớn hơn hai tuổi, anh nhất quyết cho rằng để bản thân xảy ra chuyện tức là không tôn trọng bản thân mình.
Làm việc quá độ, lao lực khiến Beomgyu phải nằm viện trong thời gian ngắn.
"Anh vẫn còn nhớ."
"Em không nghĩ vì trận cãi nhau hôm ấy mà thành cớ sự tới tận bây giờ. Anh hứa sẽ chăm lo cho tất cả mọi người, vậy mà lúc em đi viện cả tuần liền anh không đến."
Trong câu nói ấy, cả mười phần đều là thất vọng.
"Anh có đến Beomgyu. Anh đến mà."
"Thế sao em không thấy?"
Ở thời điểm cả hai chán ghét nhau nhất, Yeonjun biết mình không có quyền đến nhìn mặt Beomgyu.
"Nhưng anh chỉ dám đứng ngoài nhìn thôi. Anh sợ em kích động ảnh hưởng đến dây thần kinh và chân em. Nên anh chỉ đứng đó thôi. Mỗi đêm anh không ngủ được, anh lại đến trước cửa phòng bệnh của em và ngồi ở ghế bên ngoài. Có khi anh ngủ quên ở đó cho đến khi một người khác tới thăm em. Beomgyu à anh chưa từng quên đi em."
Yeonjun chân thành giải thích từng chút một. Chuyện đã qua vẫn giống như cơn ác mộng, lâu lâu chúng ta vẫn mơ thấy hoặc thi thoảng gặp được ai đó hợp cạ, kể cho họ nghe bằng cách nhớ mang máng. Năm ấy Yeonjun đã không chọn cách này. Anh thậm chí còn lướt qua phòng Beomgyu và không có ý định gì thêm.
Không phải anh không yêu Beomgyu. À thời điểm ấy đúng là không yêu thật. Vì anh không nghĩ sau này mình sẽ yêu. Yêu một người không phải gu, yêu một người bằng cả những năm tháng đau khổ cộng lại.
Cuối cùng chú cún con từ từ bỏ chăn ra, vẫn chưa dám mở mắt nhìn anh.
Nhưng chú ta khóc thút thít, hai má ửng hồng và tóc dính vào trán do đổ mồ hôi. Yeonjun trông xót xa vô cùng. Anh khẽ khàng hỏi.
"Anh ôm em một cái được không?"
Nhận được cái gật đầu đồng ý, anh mới ôm ghì cún con vào lòng. Beomgyu tựa đầu vào vai anh, ấm ức lắm nên khóc mãi. Yeonjun biết ý, anh xoa lưng cho em nhỏ.
"Đó dỗi anh vì chuyện đó mà không kể cho anh nghe."
"Anh im đi, người ta áp lực lắm chứ bộ."
Đúng rồi, chính vì lịch trình dày đặc cộng thêm khúc mắc chồng đống lên nhau nên không ai chịu mở lời trước, mới dẫn đến era Blue Hour huyền thoại năm ấy.
Yeonjun không nói gì về chuyện anh xuyên không về đây, dù như nào anh cũng vẫn là Choi Yeonjun thôi. Đêm ấy dài, hai người ôm nhau chen chúc vào cái giường nhỏ xíu. Anh quên mất, chưa thành công nên kí túc xá cũng chưa được rộng rãi thoải mái như bây giờ. Điều hòa cũng chẳng có, Yeonjun quạt bằng tay cho em cả đêm.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, tất cả đã trở lại như cũ. Anh ngồi bật dậy khiến Choi Beomgyu nằm trên bụng đổ nhào về phía trước.
"Sao đấy, anh thấy ác mộng hả?"
Yeonjun lau mồ hôi trên trán, anh vớ lấy chiếc điện thoại cạnh bàn.
Ngày 2 tháng 5 năm 2024
Vậy là đã trở lại thực tại rồi.
"Anh đã ngủ bao lâu rồi?"
Beomgyu nhìn điện thoại rồi lấm nhẩm đếm.
"Mới ba mươi phút thôi."
"Nhanh thế thôi á..."
"Em biết anh nhớ em quá nên tỉnh dậy chứ gì."
Tóc không còn màu hồng nữa, chuyển thành đen rồi. Yeonjun cười phá lên, hệt như bị ai nhập làm Beomgyu phát sợ. Anh ôm mặt nó rồi hôn chóc một cái lên mũi.
"Ê còn người trong phòng đó ba...?"
"Kệ đi anh nhớ em thật đấy."
Beomgyu chằng hiểu mô tê gì, nó thơm trả lại anh một cái vào má.
"Khùng hết biết. Mai bị khui hẹn hò đừng có đổ tại số."
Những chuyện tốt đẹp không đến nhiều lần. Yeonjun cảm ơn trời vì đã cho mình cơ hội thay đổi quá khứ. Yeonjun cũng cảm ơn bản thân mình vì cho dù quá khứ không được thay đổi, hiện tại anh vẫn chọn đúng người anh yêu.

B?N ?ANG ??C
Yeongyu | Blue Hour
Fanfictionlúc otp chu?n b? c??i nhau, t?i l?c l?i divorce era c?a h?.
1/1
B?t ??u t? ??u