Bọn họ đã bị "Hội" tấn công.
Akutagawa chỉ nhớ được đến thế, trước khi ngất đi.
Cậu chắc hẳn đã "chết", Akutagawa tin chắc như thế.
Vậy mà khi chậm chạp tỉnh dậy, cậu chỉ thấy cả người ê ẩm.
Căn phòng xung quanh vắng lặng, chẳng vương chút hơi người."Tch..." Akutagawa xoay mình, cố gắng để phát ra âm thanh - nhưng điều này chỉ tựa sự cố gắng đến nực cười. Cổ họng cậu giờ chỉ thấy đắng nghét, hoàn toàn câm lặng, như thể mới vừa bị ai đó nhét đầy sạn sỏi. Cậu cố ngắc ngứ thêm vài từ nữa, nhưng tất cả đều chỉ là hơi thở gãy vụn, tựa những khớp xương chẳng còn mấy cái lành lặn sau đợt tấn công vừa rồi. Akutagawa hít vào và cố gắng thở ra, chợt thảng thốt khi thấy trái tim hãy còn đang đập thình thịch. Cậu chậm rãi lê qua góc giường, cố gắng xoay cổ tay đang được đặt ngang bụng: từng động tác được thực hiện với một biên độ chậm chạp, nhưng mượt mà và êm ru, sáng rỡ như đang chứng minh với Akutagawa rằng chỉ có sự mỏi mệt trong cậu mới là thứ sinh ra tính trễ nải. Còn lại, không một tiếng động nào khác vang lên, không tiếng động nào khác chứng tỏ mấy trăm mảnh xương của cậu chắc chắn đã gãy vụn trước khi bản thân mất đi ý thức dạo trước. Mí mắt Akutagawa sụp xuống, không giấu đi nổi sự bàng hoàng.
Gần như chẳng tồn tại nổi một con người bình thường nào có thể chống lại lượng nhiệt động đã biến thành áp suất ấy, cậu chắc chắn thế. La Sinh Môn chỉ là một trường hợp hiếm hoi - nhưng nó không có năng lực giúp cậu tự chữa lành. Nó chỉ có thể thay cậu chết đi hết lần này tới lần bằng sức sống dai dẳng của chính nó. Của tâm hồn cậu.
Nhưng thể xác cậu vốn chỉ là thứ thuộc về nhân loại.
Một người phàm không thể nào sống sót khi bị Thần Chết giáng ngay lưỡi liềm vào thớ thịt như thế.
"Chà, dậy rồi này."
Giọng nói của người phụ nữ trưởng thành duy nhất của trụ sở thám tử vang lên.
Akutagawa oằn mình, hít vào một hơi khí lạnh. Cậu nằm im thêm vài giây. Động tác duy nhất của cậu là hướng ánh mắt qua phía có âm thanh bằng chút ít sức lực còn sót lại.
"Oda, vào xem cậu nhóc này đi nè."
"Akutagawa dậy rồi ạ?"
"Chứ sao nữa."
Akutagawa loáng thoáng nhớ ra được tên người phụ nữ này. Chấn động não làm những kí ức trong cậu cứ lờ mờ như bị phủ lên một làn sương dày đặc.
"Mà anh cũng vô trách nhiệm quá đấy. Để thằng nhỏ này đi một mình. Gặp mấy vụ liên tiếp dính tới 'Hội' rồi. Cẩn thận tôi báo cáo Chủ tịch anh lạm dụng nhân sự đó nhé."
Giọng nói quen thuộc kia phải mất mấy giây mới lại vang lên thêm lần nữa. Nhưng anh ta chẳng nói gì, chỉ có độc tiếng thở rất khẽ lệch đi so với nhịp độ hô hấp thông thường. Một sự lệch nhịp mà Akutagawa chỉ có thể nghe ra trong tĩnh lặng và trong khi cái chết đang lởn vởn xung quanh.Akutagawa chậm chạp nhắm mắt, đến bây giờ vẫn chưa cảm nhận được điều kỳ diệu vẫn còn đang chảy xuôi trong huyết quản, lan khắp thân thể. Chỉ có ánh đèn tuýp chói sáng ran rát trên đầu cậu. Hoàng hôn hẳn là đang ở đâu đó. Hoàng hôn vẫn chưa chạm tới nơi đây. Vì mặt trời chưa chết.
"Akutagawa." Tiếng bước chân vẫn vang đều bên tai cậu, chỉ khác rằng lần này, cậu bỗng đột nhiên quyến luyến hơi ấm của chăn gối bên cạnh, và cũng vì cả thuốc mê vẫn chưa hết hẳn tác dụng, nên Akutagawa đã để những tiếng động ấy tuột dần khỏi những hàng rào của sự cảnh giác cậu đã tôi luyện trong hàng tá những năm vừa qua. Akutagawa không ngồi bật dậy theo tiếng gọi của con thú trong mình. Như một người đã được tắm trong ánh sáng, cậu im lặng, và chỉ lặng lẽ cố gắng ngồi dậy, hai tay vẫn giấu trong chăn.
Con thú hoang dù có mạnh mẽ tới mấy rồi cũng sẽ phải trở về nhà, người ta nói.
"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Chắc là đang rã người ra rồi." Người phụ nữ nhún vai. Cậu vẫn nhớ cô sẽ hay có kiểu nói chuyện hơi hằn học một chút như thế, nhưng thực tế là chẳng thật sự hướng sự khích bác ấy tới ai. "Lần đầu thì thường không quen như những lần sau."
Qua mí mắt còn đương nhắm một nửa, Akutagawa nhác thấy anh ta gật đầu.
"Xin lỗi."
Anh ta nói, bàn tay bần thần giữa không trung, có lẽ đã định đặt xuống, song lại thôi. Những ngón tay còn chai vết súng cuối cùng lại chuyển qua động tác dém lại chăn cho cậu.
"Không ngờ là chúng manh động đến như vậy." Người đàn ông ấy thở dài, lần này, tiếng thở đã đều hơn một chút. "Tôi có trao đổi với Chủ tịch rồi. Ngài ấy chỉ nói cần phải đi ra ngoài."
"Nghe chừng Chủ tịch có vẻ bực bội lắm đấy, Oda."
Người đàn ông tên Oda không có vẻ gì là dao động. Góc nghiêng của cái gật đầu của anh ta thậm chí vẫn hoàn mỹ.
"Biết mà, chị." Anh ta thu lại bàn tay mình và đứng thẳng người. "Thậm chí tôi còn nghe tiếng đánh trả giữa đống dao kiếm người ta dùng để ám sát chủ tịch cơ. Hiếm hoi làm sao."
Akutagawa giật mình, toàn bộ sức lực đã mất cuối cùng cũng đã trở lại. "... Vậy sao anh còn ở đây?"
Đối phương thậm chí còn không bất ngờ với chuyển động đột ngột của cậu, chỉ điềm nhiên trả lời.
"Tại nhóc vừa dính chấn thương."
"Hả?" Akutagawa thấy mình lại bị ấn xuống một lần nữa. Chỉ khác rằng lần này cậu không bị ấn xuống bởi bom và sự đe dọa của kẻ thù.
"Bị bệnh thì nằm yên." Yosano nhăn mặt như muốn đe dọa cậu thiếu niên. "Lo cho cái thân cậu đi đã. Chủ tịch tự biết xử lý đám lắt nhắt đó."
"Chà... Tôi cũng rất nhớ đường võ và thế võ đầu tiên ngài ấy dạy tôi."
"Ừm, tôi cũng nhớ nữa. Vậy nên chút nữa Kunikida có thể áp dụng với cậu Tanizaki đó."
"? Anh biết thừa là người đáng sợ nhất trong số chúng ta là Naomi mà nhỉ anh Oda?"
"Naomi đi học rồi mà."
"Hôm nay là chủ nhật! Đừng có mà điêu."
"Ôi, lại bị phát hiện ra rồi." Người đó nói, giơ hai tay lên đầu. Tấm lưng thẳng và rộng đã che đi gần như toàn bộ ánh sáng của mặt trời đang lặn bên bến cảng. "Xin lỗi Kunikida nha."
Akutagawa trùm chăn, không cách nào ngăn được khóe miệng mình nhếch lên một chút.
Hơi ấm của chăn gối vẫn rất chân thật, đọng lại trên da thịt cậu, mềm mại như bông.
"Sao rồi?"
Kunikida cuối cùng đã thôi việc chạy vòng vòng theo Oda khắp văn phòng nhỏ, Akutagawa nặng nề chớp mắt, tay cũng theo thói quen kéo chăn lên ngang bụng một chút. Vốn chỉ sau vài phút tỉnh dậy, não bộ cậu đã thoát khỏi trạng thái mang một số hậu quả đi kèm của việc bị chấn động não, song nhớ lại cú ấn người không nương tay gì cả của bác sĩ kia, Akutagawa quyết định tiếp tục nằm ngoan ngoãn để xem bọn họ đuổi bắt nhau.
"Sao cơ?"
"Thì một trong những điều hành viên của Mafia Cảng anh bắt được."
"Tôi đâu có bắt được ai đâu." Oda ngồi xuống, rất tiện lợi chải lại tóc mình. "Cậu Kunikida, Mafia Cảng mà nghe thấy được thì chết tôi."
"Anh còn đang giam lỏng cô ta ở căn phòng đằng kia đấy???"
"Thôi nào, không thể gọi là bắt giữ được khi cả hai đều đồng thuận." Oda nhún vai. "Mà cậu nói to quá đấy. Nhỡ Mafia Cảng nghe thấy thì phải làm sao đây?"
"Làm gì có Mafia Cảng nào ở đây???"
Akutagawa bình tĩnh đưa ánh mắt về phía hai người đã lớn đến tồng ngồng lại đang chuẩn bị lao vào đánh nhau cách cậu chừng vài mét, không biết nên bình phẩm thế nào. Cậu chỉ suy nghĩ những điều vẩn vơ thêm một lúc, rồi chậm rãi ngồi dậy, tay còn đang với với ra góc khuất cạnh tường để tìm chút nước làm ướt cổ họng, thì đã được bác sĩ Yosano chu đáo đưa cho cậu cả một bình đầy.

B?N ?ANG ??C
[BSD] Ya'aburnee
FanfictionCommission hoàn thành b?i Tái Ki?n, mình ch? là biên k?ch, ch? ??o n?i dung, giám sát quá trình, và beta. Fic có y?u t? CharxOC (c? th? là Fyodor DostoevskyxOCxNikolai Gogol), kh?ng thích th? lo?i này vui lòng click back. Bìa: N??c Lu?c (FB)