抖阴社区

Ch??ng 6 : ??ng ngh? ??n nó! (4)

1.8K 138 14
                                        


/ đã beta /

Giờ nghỉ trưa, nhóm người vội vã rời khỏi nhà ăn.

Phòng phát thanh của trường và văn phòng giáo viên đều nằm trong tòa nhà hành chính. Văn phòng giáo viên ở tầng một, còn phòng phát thanh thì trên tầng cao nhất.

Hạ Cảnh không có ý định nhờ ai đi cùng mình đến phòng phát thanh, nhưng trong phó bản, hành động một mình lại vô cùng nguy hiểm.

Tống Ngưỡng vốn định để Lưu Ý đi cùng Hạ Cảnh, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã đặt lên vai Hạ Cảnh.

Kim Nam lười nhác cất giọng: "Này, đến phòng phát thanh, tôi đi cùng cậu."

Bước chân của mọi người đồng loạt dừng lại, ánh mắt ai nấy đều nhìn chằm chằm hắn với vẻ kỳ lạ-dù sao thì, gã này không giống kiểu người tốt bụng đến vậy.

Kim Nam đương nhiên cũng cảm nhận được những ánh mắt ấy, mặt lập tức sầm xuống, hung hăng nói: "Ông đây muốn kiếm thêm ít điểm không được chắc?"

Trong cùng một phó bản, điểm số mà mỗi người chơi sống sót cuối cùng nhận được là khác nhau, hệ thống sẽ chấm điểm dựa trên biểu hiện của họ trong suốt quá trình.

Vậy nên, muốn nằm không mà thắng cũng không phải không được. Chỉ có điều, quy tắc của Thành phố Nụ Cười là-chỉ khi tích lũy đủ mười nghìn điểm, người chơi mới có cơ hội rời khỏi thế giới kinh hoàng này mãi mãi. Nếu mỗi phó bản chỉ dựa vào nằm không để kiếm mười điểm, thì đến năm nào tháng nào mới thoát khỏi cơn ác mộng này đây?

Lý do của Kim Nam không thể bắt bẻ được.

Dĩ nhiên ai cũng sợ quái vật, chẳng ai muốn chết cả. Nhưng nếu hoàn toàn không chủ động thì cũng không ổn, bằng không, chuyến đi phó bản này chẳng khác nào uổng phí.

Tống Ngưỡng liếc nhìn Hạ Cảnh, chờ cậu tự quyết định.

Thanh niên chỉ cười đầy thâm ý, nhẹ nhàng đáp: "Được thôi."

...

Sau khi tách khỏi Vương Dược Nhiễm và những người khác, bước vào tòa nhà hành chính âm u, Tống Ngưỡng trầm ngâm một lát, rồi hạ giọng dặn Hạ Cảnh: "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."

Trước đó, tám người bọn họ đã trao đổi thông tin liên lạc trong thế giới này.

Nghe vậy, Hạ Cảnh nhìn chằm chằm Tống Ngưỡng, thẳng thừng nói: "Anh đúng là một người tốt."

Tống Ngưỡng: "?"

Sống hai mươi ba năm trên đời, Tống Ngưỡng chưa từng nghĩ mình là kẻ xấu, nhưng đây đúng là lần đầu tiên anh được người ta khen là "người tốt." Cảm giác này... thật kỳ quái.

Nếu là người khác nói ra câu này, Tống Ngưỡng chắc chắn sẽ nghĩ mình đang bị mỉa mai.

Nhưng chàng thanh niên trước mặt, lời nói lại hoàn toàn không mang ý châm chọc.

Tống Ngưỡng nhướng mày: "Vậy nên?"

"Không có gì." Hạ Cảnh khẽ nhếch môi, xoay người bước lên cầu thang. "Tôi rất thích người tốt."

[?M-HO?N-?ANG BETA] TA M? NH? AN TO?N ? TH? GI?I V? H?N L?U - T? C?NGN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?