T? Lan, l?n lên ? n??c ngoài, s? h?u ngo?i hình r?t ??p trai nh?ng m? h?i h?n. Sau khi v? n??c, c?u ? nh? nhà b?n th?n c?a m? và theo h?c vào ban 4 khoa t? nhiên Anh Trung.
Nh??c ?i?m là ti?ng Trung.
V?i trình ?? vi?t bài lu?n v?n n?a n?c ti?ng Trun...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Thang máy chỉ đi từ tầng một đến tầng sáu, còn muốn ra ban công phải đi thêm một đoạn cầu thang bộ nên Đậu Thịnh bèn chạy tót lên.
Tạ Lan lười chạy nên cậu chậm rì rì đi theo phía sau, duỗi tay đẩy cánh cửa nhỏ ra, tầm nhìn trước mắt bỗng chốc trống trải rộng rãi. Bầu trời mênh mông một màu thăm thẳm vô tận treo trên đỉnh đầu làm người ta có ảo giác cách nó rất gần, nhưng khi đảo mắt lấy ngôi sao trên bầu trời làm vật tham chiếu lại có cảm giác xa xôi vời vợi, mãi không với tới.
Tạ Lan không ngờ tới sẽ xem được cảnh trời ban đêm đẹp như vậy, cậu ngẩn ngơ đứng ở cửa nhỏ hồi lâu.
Đậu Thịnh đứng ở một bên dựa vào ban công chụp cảnh đêm, áo sơ mi trắng bị gió thổi lay động, ngọn gió tựa như cố ý trêu đùa mà thi thoảng vén vạt áo anh lên để lộ vòng eo thon gọn đầy săn chắc mang theo hơi thở thiếu niên. Tay phải anh cầm máy ảnh giơ lên, cổ tay dùng lực xoay vài vòng chỉnh góc nhằm chụp được trọn vẹn cảnh đêm vô tận trên bầu trời.
Góc quay chuyển hướng về phía Tạ Lan, Đậu Thịnh dừng động tác hô một tiếng: “Bé nhỏ kia ơi, đang làm gì vậy nha?”
"..." Tạ Lan không trả lời: "Nói tiếng người."
“Nói tiếng người chính là kêu cậu qua đây đó.” Đậu Thịnh vẫy tay với cậu: “Cậu đứng bên đó làm gì, không thấy được gì đâu.”
Khi đi tới bên mép ban công, cậu hạ mắt nhìn xuống liền có thể rõ ràng thấy toàn bộ các tòa nhà cạnh trường Anh Trung cùng hàng ngàn ánh đèn xung quanh
Đậu Thịnh kiểm tra tư liệu vừa nãy chụp được , không khải hài lòng cảm khái: “May thật đó, bầu trời hôm nay thật đẹp.”
Tạ Lan nhớ tới anh trước đây có từng nhờ mình cầm giùm máy GoPro khi còn trong trường học, cậu thuận miệng hỏi: “Sao lúc quay ASMR cậu lại mang theo máy ảnh thế?”
Động tác Đậu Thịnh dừng lại.
“À thì…fan của tớ có sở thích biến thái, bọn họ kêu tớ tìm mấy chỗ kích thích chút chút…ví như ăn trong phòng học yên tĩnh hoặc hoặc là ăn trong phòng giáo viên.”
Nghe vậy, biểu tình trên gương mặt Tạ Lan dần dần rơi vào hoang mang, khó hiểu.
Thứ đam mê độc lạ vậy?
Cậu suy nghĩ trong giây lát, không nhịn được liền nói: “Nhưng tớ cảm giác cậu sẽ không nghe theo ý bọn họ.”