T? Lan, l?n lên ? n??c ngoài, s? h?u ngo?i hình r?t ??p trai nh?ng m? h?i h?n. Sau khi v? n??c, c?u ? nh? nhà b?n th?n c?a m? và theo h?c vào ban 4 khoa t? nhiên Anh Trung.
Nh??c ?i?m là ti?ng Trung.
V?i trình ?? vi?t bài lu?n v?n n?a n?c ti?ng Trun...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Lúc này, một cụ già nhưng tay vẫn còn khỏe mạnh, túm chặt hai đứa trẻ đang giằng co nhau.
Biểu cảm của hai “bố con” thì vô cùng đặc sắc.
Xa Tử Minh giãy khỏi tay bà nội, suýt thì khóc mà không ra nước mắt: ‘Bà nội, bà tỉnh táo lại đi ạ! Bọn cháu là anh em mà!”
Bà cụ giơ tay huýnh vai cậu ta một cái: *Vô phép! Bố cậu làm sao lại sinh ra cậu cái kiểu như thế chứ?”
“Cháu…” Xa Tử Minh tức đến đỏ cả mắt: “Bà nhìn kỹ lại đi, bọn cháu có chỗ nào giống nhau đâu! Nếu cậu ấy là con trai bà thì tớ mới lạ đấy!”
Nghe đến đây, bà cụ lập tức vớ lấy cây chổi dựng bên cạnh cửa, nghiến răng: “Đồ mất nết! Giờ còn muốn chia rẽ tình cảm giữa bà với bố cháu hả? Thằng nhóc chết tiệt, hôm nay bà không đánh cho một trận thì không được!”
Xa Tử Minh quay đầu chạy thẳng ra sân, động tác thuần thục đến mức khiến người ta xót xa.
“Tớ chịu hết nổi rồi! Được, được, được! Cả nhà các người là một phe! Cậu ấy là con trai bà thì cháu với bà không liên quan gì hết, được chưa?!”
Bà cụ vừa đánh vừa đuổi, tay cầm cái chổi run lên vì tức: “Quả nhiên đúng như tôi đoán! Cái thằng ranh con nhà cậu đúng là đến lừa gạt cả nhà tôi mà! Hôm nay tôi sẽ thay mặt đồng chí dân phòng trừng trị cậu theo pháp luật tại chỗ luôn!
“Aaaaaa!” Xa Tử Minh gào lên chạy bán sống bán chết: “Ba ba cứu con! Mau ra sân cứu mạngggg!”
Tạ Lan đứng bên cạnh, nội tâm chấn động dữ dội.
“Có phải... bọn mình nên cản lại một chút không?” Cậu rụt rè hỏi.
Tạ Lan vẫn hơi do dự, mắt nhìn chằm chằm: “thật sự không cần cản?”
“Thật mà. Bà nội tuy có hơi lẫn nhưng sức khỏe thì khỏi bàn. Bí quyết sống lâu của bà ấy chính là mỗi ngày đánh cháu một trận.”
“ …”
Một già một trẻ rượt nhau vòng vòng trong sân. Lão thái thái đi ngang thùng nước, tiện tay ném cái chổi, rồi lại túm lấy cây lau nhà tiếp tục truy sát.
Tạ Lan liếc quanh, lặng lẽ gỡ cái rìu sắc bén treo trên giá, giấu sau lưng Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh tay run run làm đổ cả nắm hạt dưa, vừa lượm vừa cười: “Mới nãy đã đánh rồi à? Nhanh ghê!”