抖阴社区

Ch??ng 1: ?êm Tuy?t

3.1K 103 1
                                        

Ngày 14 tháng 12, 1 giờ 32 phút sáng.

Thành phố A chìm trong màn tuyết trắng xóa.

Bóng đêm đen đặc bao trùm mọi ngả, chỉ có ánh đèn đường đơn độc hắt xuống vầng sáng ấm áp nhưng lại xa xôi, khó nắm bắt.

Thẩm Niệm đứng dưới ánh đèn, ngước mặt lên, bàn tay khẽ vươn ra. Đôi mắt cậu vẫn còn chút mơ màng, như muốn chạm vào thứ ánh sáng yếu ớt kia. Nhưng những bông tuyết cứ thế rơi, đậu xuống hàng mi, rồi tan chảy khi cậu chớp mắt.

Cơn lạnh đột ngột ập đến, lan tỏa khắp cơ thể, khiến cậu run rẩy.

Vội vã rời khỏi nhà, cậu chỉ kịp khoác lên mình bộ đồ ngủ mỏng manh. Chưa đầy ba phút, hơi lạnh đã thấm sâu vào da thịt, hàm răng va vào nhau cầm cập.

Pin điện thoại chỉ còn hơn một nửa, trong cái lạnh cắt da này, nó tụt nhanh chóng. Vạch pin đỏ lòm sắp hiện lên, mà ứng dụng gọi xe vẫn im lìm, không một phản hồi.

Cũng chẳng có gì lạ, nơi cậu đang đứng là vùng ngoại ô thành phố A, khu biệt thự mới xây, tỷ lệ người ở thấp đến đáng sợ. Ban ngày còn hiếm hoi bóng người qua lại, huống chi đây lại là rạng sáng mùa đông, giữa trời tuyết rơi.

Lý trí mách bảo cậu rằng việc cấp bách là tìm một cửa hàng tiện lợi còn mở cửa, hoặc may mắn hơn là gặp được bảo vệ...

Nhưng, liệu có khả năng đó không?

Ánh mắt Thẩm Niệm trầm xuống, chính cậu cũng hiểu rõ đó là một hy vọng xa vời.

Rốt cuộc, người mang danh "cha" kia chưa bao giờ dung túng cậu.

Bỏ mặc cậu lớn lên bên ngoài, chẳng hề đoái hoài, hôm nay đột ngột cắt ngang việc học gia sư của cậu, đưa cậu đến cái nơi hẻo lánh này...

Gió lạnh thấu qua lớp áo mỏng, rát buốt cả khuôn mặt, hơi thở ra cũng cảm thấy mũi khô rát, rồi nhanh chóng mất đi cảm giác.

Lạnh.

Ý nghĩ ấy dần chiếm lấy tâm trí, nhưng Thẩm Niệm cố gắng xua nó đi.

Trước khi đến đây, để phòng bất trắc, cậu đã gửi định vị cho người bạn thân nhất.

Nhưng, giữa đêm khuya thanh vắng... Liệu đến khi bạn cậu nhìn thấy tin nhắn, cậu có phải đã chết cóng rồi không?

Thẩm Niệm có chút lo lắng, bước chân nhanh hơn, hướng về phía chòi bảo vệ mà trí nhớ cậu còn sót lại.

Đi thêm vài phút, bờ vai gầy gò cũng khẽ run lên. Ngay cả Thẩm Niệm cũng không nhận ra, cậu chỉ vô thức đưa hai tay lên hà hơi.

Cậu có chút... muốn một chiếc khăn quàng cổ.

Hay đúng hơn, là cần?

Vzz... vzz...

Điện thoại đột nhiên rung lên, không biết là thông báo của ứng dụng gọi xe, hay cuối cùng thì bạn tốt cũng sắp đến cứu cậu.

Ngón tay lạnh cóng đau nhức, Thẩm Niệm tốn chút sức mới mở được điện thoại. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là vạch pin đỏ chói.

Ngay sau đó, ứng dụng nhắn tin liên tục nhảy ra hàng loạt tin nhắn.

Tất cả đều từ bạn thân của cậu.

B? ??i L?o C? Ch?p Ki?u D??ng - Tr??ng Kh?n Xu?n K?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?