00:19, một đêm xuân hơi se lạnh ở Seoul.
Em nằm trong căn hộ 78m² của mình, Kkuma đã ngủ say dưới chân giường, còn em - kẻ rỗi hơi đầy nguy hiểm trong tình yêu - ngồi co mình trong chăn, mắt lấp lánh ranh mãnh như đang chuẩn bị đốt pháo giao thừa. Tình yêu của em và Choi Seungcheol dạo gần đây êm đềm đến lạ, ngọt ngào, dịu dàng, không có lấy một trận cãi nhau nhỏ để giận hờn vu vơ.Và em - con thỏ ranh - không chịu nổi nữa.
Em mở điện thoại, vào khung chat quen thuộc với cái tên được lưu là:
[Chồng Cheolie - Công dân 01 của tim em].
Gõ một dòng cực kỳ đơn giản nhưng đủ sức kích nổ tâm trí một anh người yêu đang nửa đêm bên kia bán cầu:*[Thỏ ranh thích ăn dâu 🍓]: Em biết hết rồi.
Không thêm dấu chấm than. Không thêm dấu chấm hỏi. Không gửi kèm hình.
Chỉ bốn chữ, ba dấu chấm tròn như định mệnh.Rồi em bình thản tắt điện thoại, đắp chăn, quay lưng đi ngủ. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Như em vừa không thả một quả bom tâm lý xuống não bộ của một người đàn ông đang bận rộn với tour concert quốc tế, đang backstage thay đồ chuẩn bị encore, mồ hôi còn chưa kịp khô.
Phía bên kia địa cầu - có một người họ Choi gần như sặc nước.
Choi Seungcheol vừa ngồi phịch xuống ghế chờ sau sân khấu, trợ lý đưa cho chai nước mới mở nắp, chưa kịp uống đã nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên một tin nhắn mới. Và cái tên hiện ra là cái tên mà hắn thuộc lòng từng pixel trong ảnh đại diện.Hắn click vào, đọc, rồi đứng bật dậy như bị điện giật.
“Em biết hết rồi.”
Hắn hoảng hốt như thể có camera ẩn trong phòng thay đồ, ánh mắt láo liên nhìn quanh rồi trợn trừng quay về phía điện thoại.
Gọi. Không bắt máy.
Gọi lại. Không bắt máy.
Gọi voice. Bị từ chối.
Gửi voice, gửi tin, không seen.“Bé yêu… Em biết gì cơ…?!”
“Em đừng ngủ, trả lời anh đã!!!”
“Em đang nói gì vậy, bảo bối? Sao lại ‘biết hết rồi’?”
“Là ảnh với Jennie à? Nhưng hôm đó anh chụp cùng cả staff mà?!”
“Hay em nghe mấy cái tin thất thiệt trên mạng? Anh chưa kịp kể với em thôi!!!”
“Là cái hôm đó… anh ăn hết bánh kem của em mà không dám nói??? Hay là vụ anh giấu Kkuma ăn đồ ăn vặt???”
Choi Seungcheol rối như tơ vò. Hắn nhắn một loạt tin như viết sớ cầu an, còn đâu hình tượng thủ lĩnh mạnh mẽ của Seventeen nữa.
Gương mặt tuấn tú, vừa xong một sân khấu đốt cháy cả hội trường, giờ đây tràn đầy hoang mang và hoảng loạn như một học sinh lỡ nộp bài sai tên.Anh staff đi ngang còn hỏi nhỏ:
“Anh Cheol bị gì thế?”
“...Chả biết, cứ nhìn cái điện thoại từ nãy rồi như thế ấy. Mà em không hiểu sao ảnh như người mất hồn.”
Còn em, bên này Seoul, nằm co mình dưới chăn, mím môi cười rúc rích.
Một đứa yêu người ta quá lâu, sẽ hiểu chính xác một tin nhắn nào có thể làm cho đối phương đứng ngồi không yên.
Và em… chính là đang “phá đảo” cái trò tâm lý tình nhân đó.
Rồi sáng mai thức dậy, mở điện thoại, có khi cả ngàn tin nhắn từ một người đàn ông đáng yêu tên là Choi Seungcheol đang loạn trí vì một câu vu vơ của em.
