抖阴社区

23: D?u "làm t?t l?m"

119 24 2
                                        

Sunoo di chuyển vào thang máy và đi lên tầng cao nhất. Cậu gõ cửa và nó mở ra sau vài giây. Không có ai trong phòng khách ở chính giữa căn phòng Tổng thống rộng rãi. Chiếc ghế sofa, nơi Park Sunghoon thường ngồi uống cà phê hoặc làm việc, trống rỗng một cách đáng ngạc nhiên.

Cậu nhìn xung quanh. Cậu không chắc, nhưng sàn nhà có vẻ hơi khác so với lần trước cậu đến đây. Sàn đá cẩm thạch ở đây ban đầu có màu này à? Sau đó cậu ngừng suy nghĩ về nó. Với khiếu thẩm mỹ kém cỏi và đôi mắt khô khốc của mình thì không đời nào cậu có thể tìm được câu trả lời. Chắc cậu đã nhầm lẫn. Đá cẩm thạch không phải là một loại ván sàn rẻ tiền mà người ta có thể thay thế dễ dàng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Trừ khi toàn bộ bị đập vỡ.

Sunoo nhìn khắp nơi nhưng không thấy dấu hiệu gì. Có rất nhiều cánh cửa mà cậu ấy không thể biết là dẫn đến đâu. Cậu mở cánh cửa gần nhất và đóng lại khi thấy đó là căn phòng ngang ngửa kích thước của một căn hộ. Thậm chí còn có cả lò sưởi và một chiếc piano lớn ở phía bên kia phòng khách.

Park Sunghoon không ở đây? Chưa đầy 10 phút kể từ khi anh ta gọi điện thoại cho cậu. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu ấy mở một cánh cửa khác. Đó là một phòng ngủ. Park Sunghoon đang dựa lưng vào thành giường với một tay vắt trên trán.

Có lẽ lời của Lee Heeseung nói anh ta đang nghỉ ngơi không phải sai, Sunghoon đang mặc một cái áo mỏng thay vì áo sơ mi.

"...Ai đó?"

Park Sunghoon nhìn lên ngay khi cửa vừa mở. Đó không phải là vẻ ngoài như thường lệ của anh ta, lúc khuôn miệng luôn nhoẻn lên và cười khúc khích. Bây giờ không có dấu vết gì của nụ cười trên khuôn mặt. Các mạch máu mỏng trông giống như chúng đã vỡ ra và đôi mắt màu xám có hơi đỏ.

Nó nhắc cậu ấy về lần đầu tiên họ gặp nhau. Đôi mắt anh ta lướt nhẹ về phía cửa. Xác nhận rằng người đã đến thăm là Sunoo, Park Sunghoon nhắm mắt và mỉm cười.

"Em đây rồi, em yêu!"

Sunoo sắp bước vào phòng ngủ thì khựng lại. Sau đó cậu ấy nhanh chóng quay người. Nghe những lời đó, những suy nghĩ lo lắng cho anh ta đã bay đi mất.

"Em thực sự sẽ quay về sao?"

Sunghoon nhẹ nhàng nháy mắt và chăm chú nhìn. Người đàn ông này thường nhìn chằm chằm vào cậu ấy với đôi mắt kỳ quái, nhưng bây giờ anh ấy lại mang một biểu cảm đáng thương hại như hoa thủy tinh trong mưa.

Sunoo thở dài và quay lại.

"Tôi đã làm việc quá sức. Vào lúc đó, tôi thậm chí còn phải tự xử lý boss một mình"

Sunghoon tựa đầu lên đầu gối và cúi đầu. Những lọn tóc nhẹ không an phận rủ xuống. Anh ta cười khúc khích.

"Tôi muốn em biết rằng tôi đang làm việc chăm chỉ để nuôi người yêu của mình. Thậm chí cả tệp đính kèm là người anh trai nữa."

"Tại sao tôi lại là em yêu của anh chứ?"

"Tôi đã tặng hoa và cầu hôn em, dâng cho em toàn bộ linh hồn và đưa em vào nhà tôi ở. Tôi cần phải làm gì nữa? Tôi có nên gọi cho tất cả mọi người và tổ chức một buổi lễ không?"

 ?????N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?