抖阴社区

Ch??ng 62: Tr?m Tàu Tranh L?u.

B?t ??u t? ??u
                                        

Hồ Tú Kiệt ngập ngừng nhìn hai đứa, quan sát thật kỹ, nhìn nửa ngày cuối cùng lại chẳng nói gì thêm.

Cô bực bội khoát tay: "Lúc nào cũng bảo tôi tha thứ, rồi kết quả đâu? Tạ Lan thì không có gì để mắng, dạo này học hành tiến bộ rõ rệt, kỳ thi tháng lần ba sắp tới rồi, ôn tập cũng khá nghiêm túc. Còn em thì sao? Có thể cho tôi thấy thái độ một cách rõ ràng được không?"

Câu cuối khiến Tạ Lan hơi hoang mang. Trong đầu cậu, "thái độ" là một thứ gì đó khá trừu tượng, không biết phải "lấy ra" kiểu gì cho vừa ý cô.

Cậu theo bản năng liếc mắt sang Đậu Thịnh.

Nghe vậy, Đậu Thịnh chỉ cười cười, tiện tay nhấc cái cặp dưới chân lên, vỗ nhẹ: "Em biết thể nào cô cũng nói vậy, nên đã mang theo 'thái độ' của mình đến rồi."

Hồ Tú Kiệt hơi ngạc nhiên: "Mang theo? Là cái gì cơ?"

Tạ Lan cũng nhìn về phía cái cặp kia.

Cậu đoán chắc là vở với bút gì đấy, kiểu dạng chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi viết kiểm điểm 50.000 chữ liền tù tì. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu phát hiện mình vẫn chưa hiểu Đậu Thịnh đủ sâu sắc.

Trước ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hồ Tú Kiệt, Đậu Thịnh điềm nhiên kéo khóa cặp ra, rồi lôi từ bên trong ra một bộ đồng phục JK full set, cảm xúc phải gọi là cung kính như nâng trứng, nhẹ như nâng hoa.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên bộ đồng phục, tông trắng phối nâu sữa dịu dàng lấp lánh, kiểu thiếu nữ Nhật Bản chính hiệu. Vải thì thẳng thớm, không có một nếp nhăn, vừa nhìn là biết đêm qua đã cặm cụi ủi từng ly từng tí.

Đậu Thịnh hai tay nâng bộ đồ lên, nghiêm túc nói: "Cô ơi, em quyết định tặng cô bộ đồng phục này."

Hồ Tú Kiệt như bị chấn động tâm thần: "Cái gì cơ???"

"Tặng cho cô!" Đậu Thịnh nghiêng người, biểu cảm thành khẩn, "Đây là thành tựu mà em gắng học tập để đạt được, cũng là kết tinh công sức dạy dỗ đầy tâm huyết của cô! Mong cô nhất định nhận lấy!"

Hồ Tú Kiệt: "???"

Lúc rời khỏi văn phòng, Tạ Lan không kìm được quay đầu lại nhìn mấy lần, chỉ để chắc chắn là Hồ Tú Kiệt chưa bị đơ máy hay phát điên tại chỗ.

Đậu Thịnh đứng trước cửa, tay trái cho vào cặp, tay phải vẫy vẫy với cô, dáng vẻ còn rất thân thiết: "Cô ơi~ Mong chờ được nhìn thấy cô mặc nó nha! Nhìn thấy rồi... em có chết cũng mãn nguyện!"

Trong phòng im phăng phắc.

Đôi mắt sắc lạnh nghiêm nghị của Hồ Tú Kiệt vừa rồi giờ hoàn toàn trống rỗng.

Ra đến hành lang, Đậu Thịnh mới đưa tay khoác vai Tạ Lan, cánh tay còn hơi run.

Tạ Lan mặt vô cảm liếc anh một cái thì thấy anh đang cười gập cả người xuống.

"Ha ha ha... lão Hồ đúng là không có đối thủ mà..." Đậu Thịnh lau khóe mắt, cười ra nước luôn: "Cậu thử tưởng tượng xem? Nếu lão Hồ mặc bộ JK này mà đi quanh trường, hiệu trưởng chắc chắn sẽ đích thân ra chụp ảnh lưu niệm!"

【?M/Edit】H?c Th?n Tri?u Fan Ngày Ngày Di?n Trò V?i T?i - Ti?u TiêuN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?