Và khi đó, có một nhóm bạn bằng tuổi - chỉ toàn những dở người chả khác gì tôi, đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Đó là Ryan McCarthy - một thằng nhóc to con ất ơ ngốc nghếch, Maria Liu - một cô bé dễ thương và... Strike Edogawa - một tên nhóc lạnh lùng và ngạo mạn. Họ cứ dính lấy tôi như hình với bóng trừ Strike - vì "đơn giản tôi phải trông chừng hai đứa ngốc này thôi, giờ thêm cả cậu nữa", cậu ta nói vậy đấy...
Chúng tôi gặp nhau tại cùng một ngôi trường nhỏ tên Nicholas Papasthathopoulus - một nơi dành cho những đứa trẻ mồ côi bình thường nhất của cái xã hội do Khối Thịnh Vượng Chung này tạo nên. Tôi và họ gặp nhau rồi trở nên thân thiết với nhau nhờ chính cái tính cách thân thiện vốn có của tôi ngay từ khi sinh ra, nhưng... phải đến khi họ tìm ra được mặt tối sâu nhất của tôi thì chúng tôi mới có cơ hội thít chặt lại với nhau như một khối...
Nói về chuyện trường học. Tôi có một điểm số có thể nói là cũng thuộc dạng khá khẩm của lớp - hơn Ryan là một điều tất nhiên, tuy vậy nhưng lại chưa thể bằng một kiểu học sinh giỏi như Maria hay xuất sắc như Strike. "Ai cũng vậy, có quyền được học trong một môi trường giáo dục y như nhau, chỉ quan trọng là kết quả cuối cùng chúng ta thu lại" - mọi người đã nói như vậy đấy, nên tôi cũng chả phải mất phí gì khi đi học ở một nơi tuyệt vời như thế này cả. Nhưng tôi sẽ nói sau vì bây giờ đó không phải trọng tâm của câu chuyện này...
...
Đó là một câu chuyện xảy ra giữa một ngày thường khác, nhưng lại là những gì đẹp nhất để tôi nhớ về tuổi thơ đầy bất hạnh của mình.
"... Ê này tên ngốc kia, đừng có khóc nữa." - Strike bất chợt đứng ngay sau lưng tôi khi tôi đang ngồi thút thít khóc vì một chuyện gì đó mà tôi cũng chẳng hề nhớ rõ và đá tôi một phát, chả biết cậu ta đã ở đó từ lúc nào.
"Tớ đâu thèm khóc!" - Tôi khẽ quệt đi đống nước mũi lòng thòng và cố gắng chống chế lại một cách thật yếu ớt, ngây ngô. "Có mà những kẻ như cậu mới dễ rơi nước mắt ấy!"
Strike liền thở dài rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, quơ hết đống lá ở trước mặt một cách khó chịu và vò đầu tôi đầy thô bạo.
"Tôi chả bao giờ muốn khóc, nó trông quả thật mềm yếu." - Cậu ta nói mặt tỉnh bơ vậy. "Nhưng nếu nó có tác dụng làm cậu thôi tèm lem thì chí ít cũng... hãy để nó tự nhiên đi."
"Ô, vậy hoá ra Elpha đang khóc kìa!" - Ryan chạy ra trêu chọc tôi khiến tôi cảm thấy buồn bực mà muốn gào lên.
"Thôi nào Ryan, để bạn ấy một mình đi..." - Maria, lúc đó vẫn còn là một cô gái e dè, kéo tay Ryan kéo đi. "Mọi người đều khóc mà."
"Nó trông thật ẻo lả!" - Ryan rú lên.
"Không... Ngược lại, khóc càng khiến chúng mình mạnh mẽ hơn đúng không, Elpha?" - Cô gái đó quay lại về phía tôi và mỉm cười khiến tim tôi loạn nhịp... "Và nhờ có sự mạnh mẽ của cậu, nên chúng mình mới biết nhau!"
... Tôi nghĩ rằng tôi đã thích cô ấy kể từ lúc khi tôi nhìn thấy cô ấy rụt rè ngồi bên cạnh ô cửa sổ mỗi sáng... hay là những lúc cô ấy luôn động viên mọi người cùng vượt qua những khó khăn, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra được. Strike thì luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng thực chất lại luôn quan tâm tới cảm xúc người khác. Ryan ngu ngốc nhưng luôn sẵn sàng bảo vệ bạn bè mình.

B?N ?ANG ??C
Fallen. Chosen. - Ch?n L?c
Science FictionN?u nh? t?i nói v?i b?n r?ng... Nh?ng c?u chuy?n gi? t??ng kì ?o... Nh?ng ác qu?,... Nh?ng thánh th?n,... Nh?ng c? máy t?n ti?n nh?t,... Mà b?n hay ???c th?y trong nh?ng c?u chuy?n k? l?i... Chúng ??u có th?t, và ?ang cùng t?n t?i trong th?...
Khung II: 11 (Elpha Shirou - Cu?c hành trình dài c?a riêng t?i)
B?t ??u t? ??u