Ha Yoonbin là một dạng biết si mê từ ánh nhìn đầu tiên.
Loay hoay được một lúc, cuối cùng em cũng ăn xong. Thả chiếc bát vào bồn rửa, Junkyu lon ton chạy lại ngồi cạnh anh. Em ôm lấy tay anh lắc lắc, sát lại gần vai anh một chút.
"Anh Yoo này, anh sang nhà em như vậy, có phải sẽ đồng ý chơi với em không hả?"
"Đương nhiên rồi, anh thích em lắm. Junkyu là dễ thương nhất mà."
Nghe em hỏi một câu như vậy, Yoonbin không khỏi chạnh lòng, phải chăng vì căn bệnh tâm thần ấy, em đã chịu cảnh cô đơn từ bé.
Chứng kiến tất cả, bác gái đứng nép bên ngoài chỉ biết rơi nước mắt lần nữa.
"Junkyu, em còn nhớ con mèo hôm qua không, con mèo em định rủ đi tắm mưa ấy?"
"Có có, mà hôm nay trời nắng rồi, tiếc thật..."
"Ừ, nhưng anh đã mang nó về nhà nuôi rồi, em có muốn sang chơi với nó một xíu không?"
Nghe đến đây, khuôn mặt em lộ rõ vẻ mừng rỡ. Như sắp sửa được gặp lại một người bạn cũ, em liền vội vàng, lay lay cánh tay anh mạnh hơn.
"Anh Yoo mau dẫn em tới nhà đi, em muốn gặp mèo, em muốn gặp mèo."
"Được rồi, vậy mau xin phép mẹ và mình sẽ đi nhé."
Dứt lời, hai người chạy thật nhanh ra phòng khách, bác gái vẫn ngồi đó, nghe ngóng tin tức qua màn hình ti vi trước mặt. Yoonbin liền mở lời xin xỏ một câu, bác không ngần ngại liền đồng ý luôn, chỉ cần trước buổi tối Junkyu sẽ về nhà. Trước khi đi, bác không quên nói.
"Cảm ơn con."
Đã tới nhà của anh, Yoonbin không nói không rằng kéo em lên tầng hai, dừng chân tại một căn phòng có treo biển gỗ đề hai chữ "Sunlit Room". Mở cửa, đã thấy ngay con mèo cuộn tròn mình trên giường anh.
"A, mèo kìa."
Junkyu như bắt được vàng, tiến lại gần con mèo. Em vuốt nhẹ lông của nó, chỉ thấy nó phát ra vài tiếng "rừ rừ" đầy thỏa mãn.
"Anh ơi, em gọi nó dậy chơi nhé."
"Thôi đừng, nó đang ngủ rồi, sẽ không ổn nếu em làm vậ-"
"Ê mèo ơi dậy đi nào, tao đến thăm mày này."
Chưa kịp nói xong, em đã nhanh nhảu làm theo ý muốn của mình. Một quyết định dại dột, con mèo khó chịu, cào một nhát vào mu bàn tay phải của Junkyu.
"A!"
Em kêu lên một tiếng, còn con mèo già tìm một góc khác trong phòng mà nằm xuống. Junkyu nhăn nhó, tay ôm tay còn lại rồi rúc đầu vào vai anh.
"Anh Yoo, con mèo ghét em!"
Yoonbin thở dài, nói rằng vì mèo đang buồn ngủ nên không nhận ra em, tưởng em là người khác mới cào như vậy.
"Em đợi nó tỉnh dậy rồi mình chơi nhé."
Anh để Junkyu ngồi một mình trong phòng khoảng năm phút, sau đó bưng lên phòng hai ly nước cam và một đĩa bánh quy.
"Junkyu này, em có muốn đặt tên cho con mèo không?"
Em nghĩ ngợi một chút, rồi cũng gật gật. Tên của mèo cũng như tên của người, là một điều cần thiết để người khác nhận biết bản thân.
"Nó tên gì được nhỉ?"
"Tên là Kyu anh nhé?" - Em cười tươi nhìn anh, ngón trỏ lại chạm mũi anh lần nữa.
"Vì khi anh chơi với mèo thì sẽ nhớ tới em, khi em không có ở đây, cũng sẽ nhớ tới em."
"Được rồi, vậy mèo sẽ tên là Kyu".
Yoonbin ngỡ ngàng, không ngờ rằng en có thể nghĩ ra được một cái tên hợp lý đến vậy. Anh đã bảo rồi, em là tuyệt vời nhất.
Ngày hôm đó, Ha Yoonbin đã rất hạnh phúc bên em và con mèo Kyu của mình, trong căn phòng tràn đầy nắng ấm.
Ừ thì anh đã rất thích em.
Vào cái năm em 15, anh 16.
-Hết phần 2.-
With love, mytth_.

B?N ?ANG ??C
[TREASURE13 || BinHoonKyu] Ephemeral
Fanfiction"Ephemeral" có ngh?a là kéo dài trong m?t kho?ng th?i gian ng?n ng?i. Nh? con thuy?n tình tr? trêu c?a Ha Yoonbin và Kim Junkyu, hay ?au kh? t?a t??ng lai v? m?t Park Jihoon chòng chành n??c m?t. [1:45 am - 18?4?2019] Story cover credit: PicsArt fre...
2. Con mèo trong phòng n?ng ?m
B?t ??u t? ??u