Có loại thương thế gì Tiết Dương chưa thấy qua, dù là đem người phanh thây cắt khối hắn cũng chẳng buồn nói một câu, mắt không thèm chớp cũng có thể vung Hàng Tai chém xương cốt thành bùn, búng tay một phát liền có thể khiến người ta óc bay cả ra ngoài.
Nhưng bây giờ, chẳng qua chỉ đối diện với một vết thương nho nhỏ, Tiết Dương lại cảm giác có chút không đành lòng nhìn thẳng. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ trong chốc lát, tựa như đang do dự cái gì, sau đó rốt cuộc mới quyết định, giữ chặt tay Hiểu Tinh Trần, dùng nước muối loãng đựng trong cái chậu còn lại, xát lên vết thương.
Muối có tính khử trùng, hiện tại có thể đáp ứng nhu cầu cấp thiết, nhưng cũng chẳng khác gì một loại cực hình đau đớn đến khó tưởng. Hiểu Tinh Trần cổ họng khẽ rên rỉ.
Y kịch liệt giãy giụa.
Tiết Dương một tay giữ chặt cổ tay y, một tay nhanh chóng dùng nước muối xử lý vết thương, nhưng Hiểu Tinh Trần giãy dụa tới lợi hại, thực không có biện pháp tiến hành. Tiết Dương cau mày, dứt khoát cầm tay Hiểu Tinh Trần, một phát nhúng cả bàn tay vào chậu nước muối.
Giống như bị trăm vạn cây gai sắc cùng lúc đâm vào tay, Hiểu Tinh Trần đau tới gần như chết ngất, trên trán chảy ra cả một tầng mồ hôi lạnh. Cũng may Tiết Dương không ngâm lâu quá, chốc lát liền bỏ ra ngoài, dùng khăn mặt lau sạch sẽ, đắp thêm một lớp thảo dược dày đặc, sau đó dùng băng vải quấn lại.
Tiết Dương làm việc như nước chảy mây trôi. Hắn quấn băng xong liền thở phào một cái, đứng dậy đem đổ chậu nước muối cùng máu loãng kia đi.
Hắn phát hiện mình vậy mà có chút khẩn trương.
Nực cười, chẳng qua chỉ là xát muối lên miệng vết thương thôi, có gì ghê gớm chứ, đâu cần phải đau tới như vậy. Tiết Dương nghĩ, chính mình từ nhỏ đã lăn lộn bên ngoài, từng chịu qua vô số loại thương tích lớn nhỏ, không phải đều nhịn được sao. Loại chuyện này, gặp nhiều lần sẽ không còn thấy đau nữa. Hiểu Tinh Trần người này chính là bị thương quá ít, chịu khổ không nhiều.
Tiết Dương cầm tấm khăn mặt ngấm nước lạnh vòng vèo trở về phòng. Hắn vốn định tiện tay ném ra, nghĩ nghĩ, giơ lên hạ xuống, cuối cùng thành thành thật thật đi tới đắp lên trán Hiểu Tinh Trần.
Đau đớn do nước muối mang đến đâu thể biến mất trong chốc lát, Hiểu Tinh Trần ngủ không chút an ổn, dẫu hôn mê cũng cắn chặt răng chịu đựng.
Tiết Dương cho dù cả người bị đâm xuyên một nhát, vẫn có thể mặt không đổi sắc cười nói tự nhiên. So với Tiết Dương, khả năng chịu đau của Hiểu Tinh Trần thực sự thua xa.
Nếu y tỉnh lại, Tiết Dương nhất định sẽ cười nhạo trắng trợn. Hắn dường như rất vui khi tìm được điểm Hiểu Tinh Trần không bằng hắn, dù chỉ là việc lớn bằng hạt vừng, cũng có thể cười cả buổi, đắc ý thật lâu. Hắn muốn hơn y cái gì đó, chứng minh chính mình mạnh mẽ hơn y nhiều. Nhưng giờ phút này nhìn Hiểu Tinh Trần hôn mê, Tiết Dương thế nào mà lại cười không nổi.
Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương phong bế linh đan, tinh thần cùng thân thể chịu đủ loại giày vò. Cơ thể hư nhược, lại thêm một đêm phong hàn, tật bệnh cứ thế nháo nhào lên, qua mấy ngày cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, không chút khởi sắc.

B?N ?ANG ??C
[Ti?t Hi?u] Hoang Thành Tù
FanfictionGi? s? Hi?u Tinh Tr?n t? sát kh?ng thành, b? Ti?t D??ng c?u s?ng và giam l?ng n?i Ngh?a thành... Tên truy?n: Hoang Thành Tù (Ti?t Hi?u ??ng nh?n) Tác gi?: S? Hòa [初禾] Editor: kainfuon ?nh bìa: 小小作文 Nguyên tác: Ma ??o t? s? B?n edit PHI TH??NG M?I...
Ch??ng 8
B?t ??u t? ??u