[FULL] DÂU TÂY ĐƯỜNG PHÈN

By dt_kngaan710

1M 41.4K 5.3K

Thanh xuân của tôi có cậu. Thanh xuân của cậu cũng có tôi... Mình từng rất ghét một người chỉ đơn giản vì cậu... More

Chương 1: Khả Hân nè!
Chương 2: Tai nạn cầu thang
Chương 3: Cùng lên bảng
Chương 4: Gặp mặt tình cờ
Chương 5: Bạn cùng bàn
Chương 6: Thi giữa kì
Chương 7: Điểm toán
Chương 8: Lon coca
Chương 9: Tập văn nghệ
Chương 10: Vị cứu tinh giữa đêm đông
Chương 11: Bị ốm
Chương 12: Đêm diễn văn nghệ
Chương 13: Kết thúc cuối kì 1
Chương 14: Học đội tuyển
Chương 15: Lớp trưởng (1)
Chương 16: Lại là lớp trưởng
Chương 17: Vẫn là lớp trưởng nhưng đây là part 3
Chương 18: Hội Xuân
Chương 19: Canh bánh chưng
Chương 20: Ô tê pê của Khả Hân
Chương 21: Đổi chỗ
Chương 22: Dính ngải
Chương 23: Dưới thác Dambri tháng 5 năm ấy
Chương 24: Yes, I'm a simp for PGNH
Chương 25: Yết hầu
Chương 26: Mặt trời và mặt trăng
Chương 28: Trung Thu
Chương 29: Em và mùa thu
Chương 30: Ngọt hơn kem
Chương 31: Chí Phèo
Chương 32: Yếm đào
Chương 33: Mợ Ba
Chương 34: Nụ hôn nơi bả vai
Chương 35: Couple người ngoài hành tinh
Chương 36: Ngốc
Chương 37: không biết đặt tên chương này là gì cả
Chương 38: Con dâu
Chương 39: Một đứa say rượu, một đứa say tình
Chương 40: Mượn rượu tỏ tình
Chương 41: Nhật kí tương tư của thủ khoa (1)
Chương 42: Nhật kí tương tư của thủ khoa (2)
Chương 43: Nhật kí tương tư của thủ khoa (3)
Chương 44: Nhật kí tương tư của thủ khoa (4)
Chương 45: Nhật kí tương tư của thủ khoa (5)
Chương 46: The love of my life
Chương 47: Chó ăn cơm chó
Chương 48: Cái thơm trán
Chương 49: Thi học sinh giỏi quốc gia
Chương 50: Cố gắng
Chương 51: Chiến tranh lạnh
Chương 52: Học cách yêu
Chương 53: Được ăn cả, ngã về lòng tao!
Chương 54: Con Hói
Chương 55: Đá bóng
Chương 56: Ghen
Chương 57: Dâu tây đường phèn
Chương 58: Tuổi trưởng thành
Chương 59: Thuyết phục
Chương 60: Chuyện chúng mình
Chương 61: Hiraeth
Chương 62: Từ bỏ
Chương 63: Cảm ơn và xin lỗi
Ngoại Truyện
Lời kết
THÔNG BÁO XUẤT BẢN

Chương 27: Bó hoa hồng và cái ôm

13.6K 639 73
By dt_kngaan710

18.09.21

Nhanh thật đó, những buổi học đội tuyển giữa tiết trời oi bức cứ thoáng đi như một cơn gió mùa hạ, thu đến mang theo những tia nắng ấm áp và vài cơn gió heo may trong thời tiết trái gió trở trời. Dải mây trắng trên bầu trời tựa như chiếc khăn voan mỏng, nhẹ nhàng dập dờn trên nền trời xanh ngắt.

Tà áo dài của mình bay nhẹ theo chiều gió, trên tay cầm huy chương bạc và tấm giấy khen đã được đóng khung cẩn thận:

"Trường THPT Chuyên Bảo Lộc

tặng giấy khen

em Đinh Ngọc Khả Hân

Lớp 10 Toán

đạt huy chương Bạc trong kì thi Olympic 30/4."

Mình ngước về phía mặt trời chói lóa, cậu ấy đứng ngay cạnh mình, vóc dáng cao lớn hoàn toàn che đi ánh nắng chói chang. Cậu ấy đeo huy chương bạc, cầm giấy khen thưởng, y hệt mình. Mình hạnh phúc nhoẻn miện cười, lộ rõ vẻ hạnh phúc, đầu hơi nghiêng về phía Nhật Hưng.

"Tách"

Bức ảnh đầu tiên hai đứa chụp chung là như thế đó, cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác áo đồng phục màu xanh, sọc đỏ, mình mặc áo dài trắng, tóc đuôi ngựa, cũng khoác áo đồng phục của trường, cả hai đều mỉm cười lộ rõ vẻ tự hào và cả chất chứa niềm thương nhớ, tương tư trong ấy.

***

- Chúc mừng Khả Hân nhé!

Lớp trưởng cười hì hì, đưa cho mình bó hoa hồng đỏ. Mình hơi ngỡ ngàng, nhưng ráng cười đáp lại:

- Không có gì, nếu cậu đi thi còn đạt kết quả cao hơn.

- Khả Hân nè, nếu cấp ba cậu không thể hẹn hò thì đại học được không? Tớ chờ cậu.

- Hả?

Tai mình ù đi vì câu nói của lớp trưởng, mọi người xung quanh cười nói không ngớt, cộng thêm rất nhiều ánh mắt tò mò. Điều đó làm lòng mình dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ, vừa thẹn vừa ngại. Hình như đến Nhật Hưng cũng đưa mắt nhìn sang chỗ mình, cậu ấy thấy chuyện này thế nào? Giống một người xa lạ nhìn một người xa lạ khác được tỏ tình chăng?

Mình quyết định không nhận bó hoa hồng, chỉ kéo tay lớp trưởng đi lên ban công của tầng ba.

- Ơ Khả Hân, sao cậu đi nhanh thế?

Dừng chân trên ban công, mình thẳng thừng hỏi:

- Sao cậu lại thích tớ vậy? Tớ đâu xinh cũng đâu có tài cán gì.

- Vì tớ thích giọng nói của cậu khi giảng bài.

Lớp trưởng đỏ ửng hai má, lí nhí trả lời. Mình biết bản thân không có tư cách ép buộc ai đó thích mình, hoặc dừng thích mình, nhưng mà đứng trước lớp trưởng, mình thật sự rất khó xử. Dù cậu ấy có đối tốt và thích mình nhiều bao nhiêu, mình cũng không thể ậm ờ nhận lời, càng phải rõ ràng trong chuyện từ chối. Mình thở dài, đáp:

- Tớ có nói với cậu tớ không muốn yêu đương trong những năm tháng cấp ba, thật ra tớ nói xạo đấy! Đối với tớ, cậu thật sự rất tốt, tớ vô cùng cảm kích khi cậu dành tình cảm tuổi 17 cho tớ. Tuy nhiên, tớ không thích cậu, hai đứa mình chỉ là bạn thôi nhé, lớp trưởng?

Gió thu mát rượi, thổi nhè nhẹ qua vành tai mình. Ngoài thanh âm lá phượng xào xạc rơi, mình còn nghe thấy tiếng thở dài bất lực:

- Làm phiền cậu rồi. Nhận lấy bó hoa đó đi nhé!

Nhìn gương mặt thất vọng não nề của lớp trưởng, mình bỗng thấy bản thân như kẻ xấu, đành ôm lấy bó hoa hồng.

- Nó đắt lắm đấy, vứt đi tớ tiếc lắm, cậu ráng cầm nha. Dù sao thì cảm ơn Khả Hân đã cho tớ trải nghiệm cảm giác bị cờ rút từ chối là như thế nào, mấy khi tình đơn phương thành công đâu nhỉ? Thôi không sao, tớ tỏ tình vậy để không phải hối hận khi đi du học thôi. Tớ dự đoán được từ trước rồi, cậu thích thủ khoa phải không?

Chẳng lẽ rõ ràng đến thế sao? Mình không đáp, nhưng khuôn mặt mình có lẽ đã viết rõ câu trả lời, ửng đỏ và ngại ngùng.

- Biết ngay mà, ánh mắt Khả Hân nhìn cậu ta, y hệt ánh mắt tớ nhìn cậu, cũng giống với ánh mắt Nhật Hưng nhìn cậu nữa...

Lời nói tiếp theo mình nghe không rõ, chắc do gió đột nhiên thổi mạnh hơn.

- Tớ ôm cậu một cái xem như lời từ biệt được không?

Mình nghe lời lớp trưởng vừa nói xong, cũng cảm thấy yên lòng hơn. Nhìn cậu ấy cười hiền, mình chợt nhớ đến những lúc mình giảng bài cho cậu ấy hay mỗi khi cậu ấy gọi "Khả Hân ơi".

Mình dang rộng vòng tay, lớp trưởng từ từ ôm lấy mình.

Một cái ôm từ biệt.

- Tạm biệt cậu nhé, Khả Hân!

- Ừ, tạm biệt, Khôi Trường!

Lớp trưởng tên là Khôi Trường, là người đã thích và tỏ tình mình ngày 18/09/2021.

Mình không chắc sau này, cái tên ấy còn xuất hiện trong dòng trí nhớ bộn bề của mình nữa không, nhưng ít ra lớp trưởng từng hóa thành làn gió mùa thu, tặng cho bức tranh thanh xuân của mình một nét vẽ quá đỗi dịu dàng.

Mình cầm bó hoa hồng bước xuống cầu thang, vừa hay ngoảnh mặt về phía sân trường. Nhật Hưng đang đứng dựa vào cây phượng, ánh mắt thất thần nhìn mình, đôi mắt ấy cứ chất chứa nỗi buồn gì đó, mình cũng không hiểu nữa...

Continue Reading

You'll Also Like

2.1M 81.7K 78
Tôi khẽ chớp mắt, trái tim cũng theo đó rung lên từng hồi. Huy Anh chợt tiến lại gần tôi, mang theo mùi hương gì đó chẳng thể diễn tả bằng lơ...
232K 21.3K 69
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào mối tình thời niên thiếu quá đỗi ngọt ngào. Để rồi lúc nhìn lại em vẫn luôn tự hỏi liệu vì điều gì đã khiến b...
173K 7K 73
Thanh Xuân giống như một chuyến tàu, trạm tiếp sức chính là kì nghỉ hè và đích đến chính là nơi mang tên Đại Học. Một khi đã lên tàu, chỉ có thể hướn...
5.5M 5.4K 5
Tác phẩm: Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? Tác phẩm đoạt giải "Ấn Phẩm Được Sưu Tập Nhiều Nhất" Wattys2016 Tác giả: Băng Kỳ Lâm Ảnh bìa: luuhakim_...