[ friendly rivalry ] - woo bé...

By corgeyni

23.2K 2.2K 143

Nếu một ngày, bỗng xuất hiện hai đứa nhóc giống tớ và cậu thì sao? Thì đó là con của hai đứa mình chứ sao. More

chương 1
chương 2
chương 3
chương 4
chương 5
chương 6
chương 7
chương 9
chương 10
chương 11
chương 12
chương 13
chương 14. end

chương 8

1.1K 128 4
By corgeyni

Buổi sáng bên bờ biển luôn yên bình hơn bất cứ nơi nào khác. Từng đợt sóng nhẹ vỗ vào bờ, gió mát lành mang theo mùi muối biển thoang thoảng trong không khí.

Jaeyi thức dậy đầu tiên. Cô chậm rãi mở mắt, cảm nhận hơi ấm từ hai thiên thần nhỏ đang nép vào người mình. Minji gối đầu lên tay cô, còn Minjeong thì ôm lấy eo. Cả hai ngủ ngon lành, gương mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con ngây thơ.

Bên cạnh, Seulgi cũng đã thức giấc, nhưng không lên tiếng. Cô nằm im, lặng lẽ ngắm nhìn Jaeyi với ánh mắt dịu dàng.

"Cậu dậy lâu chưa?" Jaeyi khẽ hỏi.

"Chắc cũng một lúc rồi." Seulgi mỉm cười. "Nhìn cậu ngủ ngon nên tớ không nỡ gọi dậy."

Jaeyi khẽ bật cười, rồi chậm rãi vươn tay chạm vào mái tóc Seulgi. Khoảnh khắc này thật bình yên. Nhưng trong lòng cô vẫn có một nỗi bất an mơ hồ.

Câu chuyện về quá khứ của cô, về sự trở lại đầy bất ngờ sau bốn năm, về tương lai của Minji và Minjeong... Cô biết, chuyện này rồi cũng sẽ bùng nổ theo một cách nào đó.

Jaeyi khẽ thở dài.

"Seulgi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Ừm?" Seulgi nhìn cô đầy quan tâm.

"Ba tớ... muốn tớ tiếp quản JMC."

Seulgi không quá bất ngờ. Cô biết gia đình của Jaeyi sẽ không dễ dàng để cô thoát khỏi vòng kiềm soát.

"Cậu định thế nào?"

Jaeyi im lặng một lúc rồi nói.

"Tớ đã đồng ý."

Seulgi hơi sững lại, nhưng cô không trả lời ngay lập tức. Cô hiểu Jaeyi không phải kiểu người dễ dàng bị ép buộc. Nếu cô ấy chọn đồng ý, nhất định phải có lý do riêng.

"Vì Minji và Minjeong sao?"

Jaeyi gật đầu.

"Và, cả cậu nữa. Hiện tại, không còn lựa chọn nào khác. Nếu muốn bảo vệ tương lai của mấy đứa nhỏ, bảo vệ những gì tớ yêu quý, thì tớ cần sức mạnh, quyền lực và cả tiền bạc."

Seulgi nhìn cô thật lâu, rồi khẽ siết tay cô.

"Jaeyi, dù cậu quyết định thế nào, tớ vẫn sẽ luôn tin tưởng cậu."

Jaeyi khẽ run lên, rồi cô siết chặt tay Seulgi hơn.

"Seulgi, tớ có thể làm mọi thứ, một mình, nhưng chắc chắn một điều là tớ không muốn cậu phải gặp nguy hiểm vì tớ một lần nào nữa. Hãy, hứa với tớ nhé Seulgi, đừng mạo hiểm tính mạng của mình."

Seulgi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Jaeyi.

"Jaeyi ngốc, tớ đã nói rồi, tớ sẽ không sao cả. Vì 'hoàng tử' của tớ đã ở đây rồi cơ mà."

------

Sau chuyến du lịch ngắn ngày, cả nhóm quay trở lại thành phố. Nhưng khi vừa về đến nhà, họ lập tức nhận ra một điều bất thường.

"Chết tiệt..." Kyung nghiến răng khi nhìn thấy một nhóm phóng viên đang tụ tập trước khu căn hộ.

Họ đang chờ Jaeyi, Seulgi ngay lập tức vòng tay ôm lấy Minji và Minjeong, che chắn hai bé khỏi ống kính, cô không muốn hình ảnh của hai đứa nhỏ nhà mình bị tung lên mạng xã hội. Jaeyi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi trước khi mở cửa xe.

Như một cơn lũ, đám phóng viên ngay lập tức nhào đến.

"Yoo Jaeyi, có phải cô thật sự là con gái của chủ tịch JMC đã mất tích bốn năm trước không?"

"Hai đứa bé kia có quan hệ gì với cô?"

"Tại sao cô lại tự sát bốn năm trước?"

Jaeyi không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến về phía trước. Seulgi và Yeri nhanh chóng che chắn cho cô, còn Kyung thì cau mày, lạnh lùng ngăn cản những ai có ý định tiến đến quá gần.

"Không có bình luận gì hết, tránh đường đi, nếu tất cả các người không muốn mình phải hầu toà vì xâm phạm quyền riêng tư." Kyung cất giọng đầy uy quyền.

Nhưng một phóng viên gan lì hơn những người khác, chĩa micro về phía Jaeyi.

"Yoo Jaeyi, có tin đồn nói rằng cô đã sinh con với hôn phu ở nước ngoài. Hai đứa bé này có phải là con ruột của cô không?"

Câu hỏi khiến cả đám đông lập tức ồ lên.

Jaeyi dừng lại.

Không khí như ngưng đọng.

Seulgi siết chặt bàn tay cô, ra hiệu rằng cô không cần phải trả lời. Nhưng Jaeyi biết, cô không thể trốn tránh nữa.

Cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao.

"Đừng động đến người của tôi."

Một câu nói ngắn gọn, nhưng đủ để khiến cả đám phóng viên sững sờ.

Rồi cô lạnh lùng bước tiếp, mặc kệ những tiếng xì xào phía sau.

"Các người nghe rồi đấy, cút hết khỏi nhà tôi. Ở đây không có chỗ cho bọn chó săn mấy người đâu."

Sau vụ việc, JMC ngay lập tức đứng ra dập tắt tin đồn, che giấu tối đa thông tin về Minji và Minjeong. Ba của Jaeyi giữ đúng lời hứa, nhưng cũng chính thức xác nhận rằng Jaeyi sẽ kế thừa tập đoàn.

Điều này đồng nghĩa với việc... cô sẽ bước vào thế giới mà trước đây cô đã từng trốn chạy.

Tối hôm đó, khi cả nhóm đang ngồi trong phòng khách, Kyung lên tiếng trước.

"Cậu thật sự định tiếp quản JMC?"

Jaeyi gật đầu.

"Tớ cần làm vậy. Vì Minji, Minjeong, vì tất cả chúng ta. Kyung, cậu đừng lo quá. Tớ sẽ giải quyết được thôi."

Yeri khoanh tay, nhìn cô đầy nghiêm túc.

"Nhưng nếu bước vào đó, cậu sẽ không thể rút lui dễ dàng nữa. Đây không phải trường học."

"Tớ biết."

Seulgi im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ nói:

"Nếu cậu đã muốn làm, vậy cứ làm đi, bởi vì cậu là Yoo Jaeyi mà. Nhưng bọn tớ sẽ không để cậu một mình."

Jaeyi mở lớn mắt nhìn Seulgi, cô biết, những việc trước mắt sẽ không như những gì diễn ra lúc năm cô mười tám tuổi nữa, mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Seulgi bình tĩnh tiếp tục

"Tớ đã nói là sẽ ở bên cạnh cậu. Dù là hai đứa nhóc học cấp ba hay trong thế giới thương trường khắc nghiệt hay bất cứ nơi nào khác, tớ vẫn sẽ nắm tay cậu, như cậu đã từng nắm tay tớ, Jaeyi."

Kyung thở dài, khoanh tay tựa vào ghế.

"Chậc, vậy xem ra mình cũng không thể khoanh tay đứng ngoài rồi. À quên thông báo với các cậu, tớ đậu vào Viện Kiểm Sát rồi. Không biết có tác động từ ba mẹ tớ không, nhưng không sao, tớ sẽ cố gắng hết mình ở đó."

Cả nhóm ồ lên chúc mừng Kyung, nhảy lên nhau để ôm người bạn của mình.

Yeri mỉm cười, nhún vai.

"Thế là cả nhóm lại bị kéo vào một cuộc chiến rồi nhỉ?"

Jaeyi nhìn từng người một.

Họ đều đang ở đây, cô không phải một mình nữa. Cô mỉm cười, cảm giác như một khối đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

"Dù có chuyện gì xảy ra, hãy hứa với tớ rằng, trân trọng bản thân mình, không đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Tớ, trân trọng cuộc sống này, đều nhờ mọi người. Nên là, hãy hứa với tớ nhé."

Seulgi khẽ gật đầu.

"Ừ, vì chúng ta là gia đình mà."

"Mama, umma, là do sự xuất hiện của bọn con làm cho mama phiền lòng không ạ?" Không biết Minji đứng cạnh cô bên từ khi nào, Minjeong vẫn còn trông rất buồn ngủ nhưng vẫn theo Minji ra ngoài. Minji kéo áo Jaeyi, đôi mắt đã rưng rưng.

"Con bé nghe được hết rồi, Minji sắp khóc rồi!!! Dỗ con bé đi Seulgi à!!!"

"Cậu đi dỗ Minji đi, con bé nghe lời cậu nhất mà."

"Con bé thích ngủ với cậu hơn mà!!"

"Tớ dỗ Minjeong rồi! Cậu nói chuyện với Minji đi."

Nhìn thấy bóng dáng của hai cô công chúa nhỏ đang níu lấy vạt áo của mình, Jaeyi liền ngồi xuống đối diện Minji, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng của cô bé, mỉm cười và xoa đầu Minji một cách dịu dàng.

"Không, không sao đâu Minji à. Không phải lỗi của tụi con đâu, việc con đến với mama Jaeyi ngay lúc này là một điều vô cùng quý giá. Đối với mama năm 17 tuổi, cuộc sống này là địa ngục, không hơn không kém, không hề có ý muốn tiếp tục tồn tại ở nơi địa ngục này, mama đã muốn kết thúc tất cả trong sự cô độc nhưng mama đã gặp được một người, một người cho mama tất cả những cảm xúc mà mama đã mất từ lâu, một người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ của họ để bảo vệ mama, một người toàn tâm toàn ý lo lắng cho mama.

Sợ hãi, đau đớn, vui vẻ, buồn bã, hạnh phúc, tất cả cảm xúc bên trong mama đều đã chai sạn từ lâu, đều nhờ vào một người tên Woo Seulgi mang nó trở lại, bởi vậy nên mama mới xuất hiện trước mắt hai con như thế này.

Mama nghĩ là, mama sẽ nhớ hai con nhiều lắm. Nên là, con đừng khóc nhé."

Trong ánh đèn ấm áp, những bàn tay siết chặt lấy nhau, như một lời hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Jaeyi đã đưa ra quyết định.

Bất chấp những rủi ro, cô chấp nhận trở lại JMC, bước vào thế giới mà trước đây cô từng trốn chạy. Nhưng cô không còn một mình nữa. Seulgi, Kyung, Yeri-tất cả đều ở bên cô. Nhưng cô biết, thế giới này không phải nơi ai cũng hoan nghênh cô trở về.

Vài ngày sau khi tin tức được xác nhận, ba của Jaeyi-ông Yoo Taeyoon -tổ chức một buổi tiệc lớn để giới thiệu cô với giới tài phiệt.

JMC từ lâu đã là một thế lực khổng lồ bên lĩnh vực y khoa, nhưng sự xuất hiện của Jaeyi khiến nhiều người cảm thấy khó chịu. Bốn năm trước, cô là "đứa con thiên tài" giỏi hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong gia tộc Yoo, nhưng lại từ chối kế thừa gia tộc, biến mất khỏi đất nước mà không lời từ biệt. Bây giờ, cô quay lại, mang theo hai đứa trẻ bí ẩn, họ chắc chắn không dễ dàng chấp nhận cô.

Bữa tiệc diễn ra trong sảnh lớn của một khách sạn sang trọng. Đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tiếng ly rượu va chạm nhẹ nhàng vang lên trong không khí. Những doanh nhân quyền lực, những gương mặt xa lạ nhưng đầy toan tính, đều có mặt, cả ba mẹ của Kyung cũng xuất hiện, họ đã tăng rất nhiều danh tiếng sau vụ kiện của JMC, nhưng ba của Jaeyi không hề oán trách mà còn nâng đỡ gia đình Kyung hơn thế nữa.

Jaeyi mặc một bộ váy dạ hội màu đen tuyền, đơn giản nhưng toát lên khí chất mạnh mẽ. Cô bước vào sảnh, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.

Seulgi đứng ngay bên cạnh cô, trong bộ váy trắng tinh tế, vừa thanh lịch vừa bảo vệ cô theo cách lặng lẽ nhất.

Từ xa, Kyung đang đứng cạnh quầy rượu, mắt quan sát mọi động tĩnh trong sảnh tiệc. Yeri thì giả vờ hứng thú với những món ăn, nhưng thực chất đang nghe lén những cuộc trò chuyện xung quanh.

Jaeyi biết -tối nay sẽ không yên bình.

Và đúng như dự đoán, một giọng nói châm chọc vang lên.

"Chậc, em tưởng chị đã chết ở đâu đó rồi chứ? Về Hàn được mười tháng nhưng không hề về nhà, chị còn coi ở đây là gia đình không?"

Yoo Jesun -người thừa kế tập đoàn JS. Dù đều là người nhà của nhau nhưng JS vẫn là một trong những tập đoàn cạnh tranh với JMC. Cô vẫn còn nhớ về hôm buổi tiệc chào mừng, nơi mà Jaeyi cướp lấy Seulgi trên tay cô.

Jaeyi nhìn Jesun, không biểu lộ cảm xúc.

"Thất vọng rồi sao? Khi Seulgi chọn tôi?"

Jesun bật cười.

"Không hẳn. Chỉ là bất ngờ khi thấy chị quay về, lại còn mang theo... gia đình nhỏ của mình? Seulgi-unnie có biết điều này không?"

Câu cuối cùng mang hàm ý sâu xa. Những người xung quanh bắt đầu xì xào.

Jaeyi vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.

"Từ khi nào, em có tư cách xen vào chuyện của tôi thế Yoo Jesun? Một đứa nói chuyện còn không dám nhìn thẳng vào tôi như em, mà lại lên giọng ở đây? Về nhà mà bám vào váy mẹ giống như khi trước đi."

Jesun tức giận đến đỏ cả tai, nhưng trước khi cô kịp nói thêm, một giọng nói trầm thấp cất lên.

"Yoo Jesun, nếu em không có gì hay ho để nói, tốt nhất là im lặng."

Kyung bước lên một bước, đứng chắn trước Jaeyi.

Bầu không khí trong sảnh tiệc chùng xuống. Ai cũng biết Kyung là người của Jaeyi -và cô không phải kiểu người dễ đối phó.

Jesun nhìn Kyung một lúc, rồi bật cười.

"Được thôi. Em chỉ muốn chào hỏi thôi mà."

Cậu ta rút lui, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự nguy hiểm.

Jaeyi thở nhẹ, rồi quay sang Kyung.

"Cảm ơn."

Kyung khẽ gật đầu.

"Luôn sẵn sàng."

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Giữa bữa tiệc, một người phụ nữ bước đến gần Jaeyi.

Bà Yoo Myunghee -mẹ ruột của cô.

Dù đã bốn năm trôi qua, bà vẫn không thay đổi nhiều. Vẻ ngoài thanh lịch, khí chất quý phái, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng như ngày nào.

Jaeyi siết nhẹ tay, chuẩn bị tinh thần đối mặt.

"Bốn năm qua, con sống tốt chứ?" Giọng bà trầm, không có chút ấm áp nào.

"Tốt."

"Vậy sao? Mẹ cứ nghĩ một người tự ý bỏ đi như con sẽ gặp nhiều khó khăn hơn."

Jaeyi nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

"Chẳng có gì phải ngạc nhiên đâu mẹ à, việc sống tốt chẳng phải rất đơn giản đối với một người như CON sao?"

Bà Myunghee im lặng một chút, rồi ánh mắt lướt qua Seulgi đang đứng ngay bên cạnh.

"Vẫn là con nhỏ nhà quê đó sao?"

Jaeyi siết tay thành nắm đấm.

"Mẹ, sao mẹ không tiếp tục cười đi chứ? Chẳng phải lúc mẹ biết chị Jena chết, mẹ rất vui hay sao? Đây là một dịp, một ngày vui giống vậy đúng không? Việc con còn sống rồi trở về ấy."

Bà Myunghee khẽ nhếch môi.

"Cười? Mẹ chỉ đang tự hỏi... liệu con có đủ mạnh để bảo vệ những gì mình muốn giữ không?"

"Xin mẹ yêu của con đừng lo lắng, con không nghĩ trong gia tộc Yoo này, có ai đủ khả năng giữ lấy chiếc ghế đó, ngoài đứa con gái yêu của mẹ đâu. Và cả, đều duy nhất mà con đón nhận cái ghế này, vì con biết dù sớm hay muộn thì nó vẫn sẽ là của con mà thôi, đúng không mẹ?"

Bà im lặng rồi quay người rời đi, để lại một cảm giác nặng nề trong không khí.

Seulgi nhìn Jaeyi lo lắng.

"Không sao chứ?"

Jaeyi hít một hơi sâu, rồi mỉm cười nhạt.

"Không sao. Chỉ là... mẹ tớ vẫn vậy."

Nhưng cô biết, mẹ cô không đơn giản chỉ muốn khiêu khích. Đây là một lời cảnh báo và cô phải chuẩn bị cho điều sắp tới.

Buổi tiệc kết thúc, nhưng sóng gió thì chưa dừng lại.

Tối hôm đó, khi Jaeyi quay về căn hộ, cô nhận được một phong thư lạ, không có tên người gửi.

Cô mở ra, bên trong là một mẩu giấy ngắn với duy nhất một câu:

"Rút lui trước khi quá muộn."

Jaeyi siết chặt tờ giấy, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. Kẻ thù của cô đã bắt đầu hành động.

Và cô không thể lùi bước.

"Umma, mama cả dì Kyung và dì Yeri về rồi ạ?" Minji ngồi trên sofa cùng với chị Jena đợi mọi người về. Đôi mắt của cô nàng bé nhỏ sắp đóng lại rồi, mà vẫn cố gắng đợi mọi người về để chào buổi tối cho bằng được.

"Minji à, lên phòng ngủ với umma nào."

"Seulgi à, tớ có điều muốn nói với cậu, và cả hai đứa nhỏ nữa."

"Sao thế?"

"Cảm ơn cậu vì đã ở đây, Seulgi à.

Và tớ xin lỗi."

"Tớ mới là người phải cảm ơn cậu mới đúng, tớ biết, tớ quan trọng với cậu đến nhường nào, bởi vì vậy nên cậu luôn sợ tớ chết đi đúng không?

Tớ, đã từng rất sợ, không thể đến bờ biển một lần nào nữa, mỗi lần đến đó, tớ sẽ nhớ đến ngày hôm ấy.

Jaeyi à.

Cảm ơn cậu, vì đã kéo tớ khỏi bóng tối của bạo lực, quá khứ bị bỏ rơi.

Cảm ơn cậu đã cho tớ sự tự tin.

Cảm ơn cậu vì đã nắm tay tớ.

Cảm ơn cậu vì đã tặng khăn cho tớ.

Cảm ơn cậu vì đã luôn giữ lời hứa với tớ.

Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời Woo Seulgi.

Yoo Jaeyi, tất cả những gì cậu làm cho tớ, tớ biết cậu không mong cầu sự công nhận, nhưng.. Jaeyi à, tớ, biết ơn cậu, tớ không muốn mất cậu.

Hãy vững tin vào bản thân cậu, tớ đã nói điều này rất nhiều lần rồi, nhưng.. bởi vì cậu là Yoo Jaeyi mà, không gì có thể cản được bước chân của cậu đâu, tớ tin điều đó."

Jaeyi ngã vào vòng tay nhỏ bé của Seulgi, cô nghiêng đầu trên đôi vai nhỏ bé đó.

"Ừm."

"Mama Jaeyi, umma Seulgi.. sắp đến lúc đó rồi."

hết chương 8.

Continue Reading

You'll Also Like

119K 16.8K 121
Hoàng Đức Duy là sinh viên y năm 4, sau đợt dịch Covid-19 lần đầu đến khoa Ngoại bệnh viện thực tập. Chuyện gì có thể xảy ra ở nơi đây? Thể loại: Te...
17.5K 2K 18
"Đó không phải lần gặp đầu tiên của chúng ta sao?" "Không. Là từ rất lâu về trước."
30.6K 4.1K 77
Vệ sĩ x Nghệ sĩ Đỗ Hải Đăng x Gemini Hùng Huỳnh anh Đăng x em Hùng Showbiz, tâm lý, ngược ngọt đan xen, drama, ooc
15.8K 1.4K 10
những câu chuyện ngẫu hứng của xiiwoori