Ngô Thế Huân tìm chút nguyên liệu gì đó để nấu cháo, sau đó tới gõ cửa phòng ngủ, hỏi Lâm Duẫn Nhi có muốn ăn một chút hay không.Cách một lúc lâu mới có giọng nói mệt mỏi từ bên trong truyền ra, nói không ăn.
Vì vậy Ngô Thế Huân ngồi trước bàn ăn, một mình ăn cơm tối. Sau khi ăn xong lại đi rửa bát, lau chùi dọn dẹp nhà bếp, sau đó trở lại phòng khách xem ti vi.
Hai năm qua, Ngô Thế Huân vẫn luôn ở trạng thái như vậy, dù cho làm cái gì đều cô đơn một mình. Lúc ở bên ngoài vẫn còn có thể khác, thân phận của anh quyết định việc anh ta đi tới nơi nào đều có người này người nọ vây quanh. Sau khi về đến nhà thì khung cảnh lại hoàn toàn khác, nhà học Ngô lớn hơn rất nhiều với căn phòng ở đây của Lâm Duẫn Nhi, trừ người giúp việc ở nhà sau ra thì chỉ còn một mình anh ta lủi thủi ở nhà chính, cho nên cực kỳ vắng lạnh cùng trống trải. Sau tai nạn xe cộ năm ấy, Ngô Thế Huân hiếm khi ngồi ở phòng ăn tử tế ăn một bữa cơm, bình thường anh ta đều gọi quản gia bưng cơm tới thư phòng. Một người ngồi một mình trong phòng ăn rộng lớn như vậy rất vắng vẻ, mỗi lần ngồi một mình ở đó khiến cảm giác đói bụng của anh ta bay biến đi đâu mất.
Người độc thân lâu ngày thường sẽ hình thành thói quen một mình nhưng Ngô Thế Huân lại không thể quen nổi. Vì thấy cậu chủ mình quá cô đơn nên lão quản gia đã từng dắt về một con chó nhưng Ngô Thế Huân lại thấy phiền, không quá hai ngày liền bảo ông đem cho người khác đi.
Sau khi Thẩm Sơ biết chuyện liền liên mồm lải nhải rằng tật xấu của anh thật quá nhiều đấy. Sau đó còn nói: "Thật sự ngôi nhà này quá thê lương mà, anh tìm một người mới đi. Nên làm gì để níu kéo thì anh cũng đã làm rồi, thiếu nước quỳ xuống cầu xin Lâm Duẫn Nhi quay lại nữa thôi mà cô ta cũng có thèm quay lại đâu, sớm xây dựng một cuộc sống mới đi thôi."
Ngô Thế Huân xoa mi tâm không rảnh để ý, Thẩm Sơ lại om sòm, Ngô Thế Huân liền dùng đòn hiểm: "Tôi sẽ gọi Trương Nhã Nhiên đến."
Ngay lập tức Thẩm Sơ trừng mắt nhìn anh ta bảo: "Thôi khỏi."
Sự thay đổi trong hai, ba năm qua của Ngô Thế Huân, ai để ý một chút cũng đều nhận ra, cũng có rất nhiều người hỏi sao lại thay đổi hoàn toàn như thế. Mấy người bạn trong đám con ông cháu cha thường xuyên tụ tập hồi xưa còn bảo sẽ đặc biệt làm cho anh ta một cái bảng hiệu ghi hai chữ trung trinh lên trên. Lại không có mấy người có lòng tin về việc Ngô Thế Huân thay đổi, Thẩm Sơ khích lệ anh ta rằng sống hơn ba mươi năm qua đã gặp rất nhiều người có ý chí kiên định nên cũng coi như hiểu rõ họ, rằng mình đã tận mắt nhìn thấy và tin Ngô Thế Huân đã quay về con đường chính đạo.
Từ trước đến nay, Ngô Thế Huân luôn không phải là người quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Nhưng đột nhiên anh ta lại thay đổi, không khỏi sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi. Cho nên chỉ có thể tận lực tránh những nơi thị phi, trong ba năm nay, Ngô Thế Huân hoàn toàn không có một bước chân lầm lỡ nào, hành động quy củ giống như có một bà vợ chằn tinh canh giữ ở nhà.
Vì thế Thẩm Sơ đã nói đây chính là báo ứng, còn trêu chọc rằng Ngô Thế Huân quá đáng thương rồi.
Ngô Thế Huân ngồi xem ti vi nhưng cũng chẳng thấy có gì thú vị, một mình lại càng không có hào hứng gì. Hơn nữa còn có điểm đau đầu, đây hậu di chứng của tai nạn xe cộ, lúc suy nghĩ quá nhiều hoặc thay đổi thời tiết sẽ tái phát. Chưa tới mười giờ anh ta đã cảm thấy buồn ngủ, liền vơ lấy tấm chăn trong phòng khách ra ghế sô pha nằm xuống, bỗng nghe thấy cửa phòng ngủ chính nhẹ nhàng mở ra.

B?N ?ANG ??C
(Seyoon) V? V?i Anh
FanfictionTác gi?: Chi?t Ho? Nh?t Ho? (Hoàn) editor: Legi tên g?c: Ngày V? s? ch??ng:60 (edit ra 68)