抖阴社区

Ch??ng 1

51 3 0
                                        


Mùa đông đã bắt đầu len lỏi trên đất Long Thành, từng ngọn gió mang theo giá lạnh từ tốn thổi vào từng người, khiến người ta bắt giác mà kéo cao cổ, siết chặt áo khoát.

Cổng trước trường đại học, ánh nắng xế chiều hoà vào từng tốp sinh viên cười cười nói nói đi ra, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng hôm nay trước cổng còn ồn ào hơn bình thường, những sinh viên kéo lại thành đoàn nhìn về phía trước xe đổ trước cổng. Một nam nhân dáng vẻ phong trần, quần áo tùy tiện khoát lên, lười biếng dựa vào cửa xe, miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn về phía đoàn người đi ra như đang đợi một ai.

Vốn chuyện này không có gì quá to tát, đợi người thôi mà. Nhưng bó hoa hồng trên tay y thật sự quá trói mắt, không chỉ có đẹp, lớn, mà người có chút hiểu biết về hoa cỏ đều biết đó là một giống hoa rất đắt tiền. Thêm nữa, cái khuôn mặt như vậy muốn không gây chú ý quả thật không thể, dù râu ria vẫn chưa có cạo sạch nhưng cũng không che nổi vẻ đẹp ấy.

Nhiều nữ sinh bắt đầu không nhịn được nghĩ, đẹp trai như thế nha. Rốt cuộc là đang đợi ai thế? Không biết nữ sinh nào may mắn đến vậy? Hâm mộ chết mất. Tất nhiên là họ không biết được cái tính tình thiếu đánh của Triệu Vân Lan, nếu không sẽ không nói ra được câu đó.

Trừ ba bốn sinh viên lần trước Thẩm Nguy dẫn đi khảo sát biết người này là ai, còn lại đều mù mờ. Nhưng mà nhìn mặt mũi người này trưởng thành như thế, chắc cũng ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Có khi nào không phải đang đợi sinh viên mà là đang đợi một nữ giảng viên không? Nhưng nhìn lên nhìn xuống tất cả nữ giảng viên hình như không có ai hợp với nam nhân này cả.

Thẩm Nguy hôm nay tan lớp trễ hơn so với bình thường một chút, lúc đi ra tới lại thấy nơi này đông đúc hơn bình thường rất nhiều, lờ mờ có thể nhìn ra một bóng dáng quen thuộc khuất sau đám người.

Bước chân của hắn lập tức trở nên nhanh chóng, sau đó ung dung đi qua đám người, tới trước mặt Triệu Vân Lan.

Hắn cởi bỏ áo khoát của mình khoát cho y, nhàn nhạt mở miệng:

-" Trời lạnh như thế, đi ra ngoài sao lại ăn mặc mỏng manh đến thế?"

Triệu Vân Lan khẽ hít một hơi hương vị của cái áo hắn, tươi cười nói:

-" Còn không phải là vì nhớ ngươi, muốn mau chóng gặp ngươi sao?" Y thật sự rất oan uổng, từ khi có lại ký ức và sức mạnh dời non lấp biển vốn có, thì mấy cái này thật sự không thể nào ảnh hưởng đến y được. Mùa đông của Long Thành lạnh cách mấy, cũng không thể hơn sự lạnh giá của đỉnh Côn Luân được.

Chỉ là, bảo bối của y không xem là như vậy. Hắn thật sự nhìn không được người trước mặt chịu một chút khổ, liền mặc kệ y có lạnh hay không, thật sự cần mặc thêm áo hay không mà lo lắng.

Đoạn, Triệu Vân Lan lùi ra phía sau hai bước, giơ cao đoá hoa lên trước mặt Thẩm Nguy:

-"Kỷ niệm một năm ngày cưới vui vẻ!"

Thẩm Nguy phút chốc cứng đờ ra, hai bên tai đều đỏ lên. Giờ này hắn mới chú ý đến bó hoa y cầm trên tay.

Cả tam giới đều biết Trảm Hồn Sứ và Côn Luân Quân là một đôi, Thẩm Nguy cũng không quan tâm đến mấy cái thủ tục giấy tờ này. Nhưng Triệu Vân Lan cố tình vẫn muốn đi đăng ký.

Thế là mùa đông năm ngoái, hai người bọn họ liền đi ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Hắn mãi không quên cái ngày cầm giấy đăng ký trên tay, một cảm giác suốt năm ngàn năm cô đơn,lạnh lẽo cuối cùng được đền đáp.

Triệu Vân Lan lắc lắc tờ giấy trên tay, trêu chọc hắn:

-" Tiểu Nguy ngươi xem, bây giờ ta với ngươi đã trở thành chồng chồng hợp pháp rồi. Sau này ta mà có lỡ gặp chuyện gì, ngươi có thể ký giấy cho ta rồi."

Thẩm Nguy cười khổ:

-" Lại ăn nói linh tinh."

Chớp mắt một cái, một năm đã qua.

Thẩm Nguy nhận lấy bó hoa, cúi đầu nhìn từng cánh hoa, chiếc lá. Mỉm cười ngọt ngào.

Hắn thường thường treo lên mặt một nụ cười ôn hoà lễ độ, rất ít khi cười đến như thế nhu tình. Liền lập tức khiến Triệu Vân Lan ngẩn ra, y cảm giác bản thân sắp không quan tâm đến có bao nhiêu người đang nhìn mà tiến đến ôm chầm lấy Thẩm Nguy, mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của đối phương.

Y giúp hắn cầm lấy giáo án, nắm tay đối phương nói:

-" Đi thôi, ta có đặt chỗ ở nhà hàng rồi."

Thẩm Nguy liền thuận theo y lôi kéo, chỉ là hắn nhất quyết muốn lái xe:

-" Hôm qua ngươi vừa uống rượu, để ta lái đi".

Hắn hôm trước đi xã giao, say mèm mới lết cái xác về. Thẩm Nguy vốn tưởng gần tên đó phải ngủ đến nữa đêm mới tỉnh, không ngờ y không những bỏ qua cơn buồn ngủ, thậm chí còn nào là mua hoa, nào là đặt nhà hàng. Khiến cho hắn cảm giác, có phải tên này rốt cuộc có phải lên kế hoạch từ trước không.

Triệu Vân Lan không tỏ ý kiến, ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ lái.

Thẩm Nguy khẽ đặt bó hoa lên một góc. Khởi động xe, sau đó như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, hạ kính xe xuống:

-" Trễ rồi, giải tán đi. Đi đường cẩn thận."

Nói xong liền phóng xe rời đi, bỏ mặc một đám người vẫn đang ngơ ngác phía sau.

B?n ?? ??c h?t các ph?n ?? ???c ??ng t?i.

? C?p nh?t L?n cu?i: Feb 10, 2022 ?

罢丑ê尘 truy?n này vào Th? vi?n c?a b?n ?? nh?n th?ng báo ch??ng m?i!

[Fanfic Tr?n H?n] M?u Chuy?n Nh? (Nguy Lan)N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?