"Anh ơi." - Thằng bé gọi với theo bước chân anh đang dần đi xa khỏi nó quá một mét con đường.
Nó mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong cái áo len thụng xanh trầm, quần bò và giày Boston màu kem. Nghe em kể về thằng bé từ cái thuở hai người bọn họ còn là của nhau, anh biết rằng nó rất dễ thương và được lòng em. Nhưng tới hôm nay, Yunho mới có dịp để ngồi đối diện nó.
"Em là Jongho."
Yunho đã tự nhủ rằng em không nói quá khi miêu tả Jongho tròn xoe như cái mochi mua ở cửa hàng tiện lợi. Thấy anh đứng tần ngần trong bãi gửi xe, thằng bé đã nhận ra ngay, kéo anh vào ngồi ở một quán cà phê gần đó. Trước cái ngày anh gặp nó tại đây, Yunho đã nghĩ rằng có thể Jongho sẽ rất tức giận, hung hãn hay thậm chí là ban cho anh một cú đấm vì đã khiến em đau buồn (đó là lí do tại sao Mingi bạn anh cứ khăng khăng đòi đi theo, và giờ thì cậu ta đang ngồi ở chiếc bàn nào đó trong góc quán để quan sát).
Nhưng trái lại với tất cả những điều đó, thằng bé trước mặt anh trông cứ như một thực thể tròn vo, trong sáng và dễ thương. Thảo nào mà em lại thích nó tới vậy, anh đảo mắt.
"Anh Yunho sao thế?" - thằng bé cất tiếng hỏi.
"À, không có gì. Rất vui được gặp em, Jongho."
Jongho bật cười, để lộ hai hàm răng đều tăm tắp, một nụ cười hở lợi tinh nghịch, đáng yêu. Nó chống cằm và nghiêng mặt nhìn anh, nói một câu nào đó anh chẳng hề nghĩ tới.
"Anh Yunho có biết giờ anh trai em đang làm gì không?"
Yunho chột dạ. Hai tiếng "anh trai" của nó phát ra thật kì lạ, phần vì nó đã nhấn mạnh một cách quá đáng, mặt khác, là do ánh mắt của Jongho lại nhẹ tênh đến lạ thường. Nghe vừa nặng nề, mà vừa buông lơi. Giờ thì anh cá chắc rằng thằng bé trước mặt giống một con quỷ nhỏ hơn là cục mochi tròn ung ủng nào đó.
"Anh Yeosang ấy?"
Nhưng nếu trả lời "không" thì lại vô tâm quá đi?
"Anh mong là Yeosang vẫn sống tố-"
"Anh ấy chết rồi."
Jongho ngắt lời, dứt khoát và lạnh lẽo. Nhưng cũng vì thế mà ánh mắt tròn vo của nó đã bắt đầu lay động, trong đôi đồng tử như có sóng lăn tăn, phía đầu lông mày nhíu vào nhau, nhàu nhĩ, khốn khổ.
Hai hàng nước mằn mặn lã chã rơi xuống khỏi gò má nó.
"Anh ấy nhịn ăn quá lâu, tự nhốt mình trong phòng..."
"và cứ thế mà đi mất, được cả tuần rồi."
Sao cơ? Em chết ư?
Yunho điếng người. Yeosang, tình yêu ngọt ngào của anh, đã chết rồi ư?
Chúa ơi, giá mà Ngài mang anh đi thay thì tốt biết bao. Em sao mà hồ đồ đến thế, nếu như em biết ích kỷ và vì mình hơn một chút, có lẽ em sẽ hạnh phúc hơn chăng?
Và có lẽ em sẽ không phải gặp một người như anh. Yunho đã giết chết em rồi đấy. Dùi đục tâm hồn em khi rời bỏ, và khiến em tự dày vò thân xác cho tới khi không còn trên đời này nữa.

B?N ?ANG ??C
[ATEEZ || YunSang] V? yêu
FanfictionC?u b?n cùng bàn c?a Yeosang nói r?ng khi yêu, ng??i ta s? n?m tr?i ?? m?i c?m giác trên ??i, linh ho?t và mu?n màu nh? m?t chi?c l??i. [1:00 am - 03?01?2022]