Chuyến ra khơi đã hoàn thành với mẻ cá lớn.
Choi Beomgyu rút từ hông ra khẩu lục đã dùng quen tay, ánh mắt như hổ dữ mà chăm chú nhìn quanh một lượt. Độ tập trung của anh bây giờ là một trăm phần trăm vì cần cảm nhận được đường đạn đang từ đâu đến. Vì tên đó dùng giảm thanh nên mọi nỗ lực chỉ có thể nhờ vào thính giác là chính. Trong cái đám dây điện lộn xộn này, có một con chuột đang cố trốn 'mèo con' lăm le trên tay khẩu súng lục.
Beomgyu hít một hơi thật sâu, anh nhắm chặt mắt rồi đưa bước ra khỏi tủ điện. Tai mèo vừa nghe được tiếng cộp* của đế giày tên chuột liền nhanh như cắt xác định được vị trí của đối phương.
Anh ngay lập tức đưa súng về hướng ba giờ rồi bắn liên tục mà không cần biết đạn của mình bay về đâu. Chẳng may cho con chuột đó là đống đạn loạn xạ của anh thế mà đã làm nó bị thương. Beomgyu thong thả tiến ra giữa phòng rồi ung dung thay đạn, nói:
"Đó là lí do vì sao chọn giày cũng rất quan trọng. Tao nghĩ mày nên quỳ xuống và đầu hàng đi, có lẽ sẽ không đến nỗi bại liệt...."Mùi máu tanh ngày càng nồng nhưng đối phương vẫn chưa đáp lời, anh gắn băng đạn vào súng rồi hạ giọng:
"À...Ý tao là tao sẽ không đánh mày đến nỗi bại liệt"Beomgyu len lén liếc nhìn sang Taehyun bên cạnh, người đã ngày càng trắng bệch vì mất máu. Hắn đang ngồi ở đó quan sát anh, tay đã cầm sẵn súng để có thể bảo vệ anh bất cứ lúc nào. Beomgyu nôn nóng tiến lại góc phòng - nơi ban nãy con chuột sập bẫy. Anh bắt đầu bực:
"Hết giờ chơi rồi"Cứ tưởng Choi Beomgyu sẽ sang chảnh và ung dung như một chú mèo mà bắn gã, đánh gã rồi sỉ vã gã. Ngờ đâu....người này lập tức chạy lao đến, trong đám dây điện lộn xộn anh nắm được cổ áo của đối phương rồi không khoang nhượng vứt thẳng ra sàn.
Tên kia bị anh ném đến eo đau hông nhức, gã còn chưa kịp kêu đau một tiếng thì đã nghe thấy loạt tiếng súng vang lên như vũ bão. Đạn không ghim vào chỗ nào chí mạng của gã, chỉ chuẩn xác tạo ra loạt vết xướt hai bên cánh tay.
Choi Beomgyu vừa bắn vừa đếm, đến viên cuối cùng trong băng đạn thì thẳng tay tiễn đùi gã lên đường. Gã ta vì đau quá mà kêu lên một tiếng.
Tên này là một lên ngoại quốc, có lẽ là người mới nên kĩ thuật không tốt lắm, viên vừa nãy bắn trúng hắn cùng lắm là ăn may. Tên đó vừa nhìn thấy gương mặt của Beomgyu sừng sững phía trên liền sợ hãi, lạnh sống lưng.
Gã khó khăn lết chiếc đùi bị thương lùi về phía sau, vừa lết được một ít thì chân còn lại cũng được mèo con Choi Beomgyu phế lần nữa.
Gã mắng:
"Oh shit....."Anh cười rồi nhẹ nhàng nói:
"Không, phải là 'oh god' mới đúng"Tên đó xanh mặt nhìn Beomgyu thay đạn, miệng lắp bắp không nói được lời nào. Tiếng vỏ đạn leng keng rơi xuống chưa bao giờ đáng sợ đến thế. Anh nói tiếp:
"Tao đã cho mày cơ hội để quỳ, nếu đã không muốn quỳ thì tao đành phế luôn chân của mày vậy. Mày biết tiếng Hàn nhỉ? Trăn trối đi""Tôi c-"
Chỉ nghe thêm một tiếng súng nữa. Có một câu nói nhẹ nhàng trước khi tiếng súng chói tai kia vang lên:
"Hết giờ"

B?N ?ANG ??C
TAEGYU | Mission Impossible
FanfictionV?i tu?i ngh? 6 n?m - Beomgyu t? nh?n b?n th?n kh?ng ngán nhi?m v? nào, c?ng kh?ng bi?t s? là gì. Nh?ng r?i nòng súng c?a anh l?i ph?i chùn b??c tr??c ng??i tên Kang Taehyun. H?n....là m?t nhi?m v? b?t kh? thi. ... Choi Beomgyu - lính b?n t?a cao c?...