抖阴社区

??????

467 50 2
                                        

Đôi khi tôi nghĩ rằng, thế giới mình đang sống hay chỉ là một cơn mơ ảo hão huyền, hay chỉ là mình tôi trôi dạt trên những mảnh kí ức vụn vỡ, một mình tôi hoài niệm trong chuỗi năm tháng hạnh phúc của đôi ta khi xưa.

Vài giọt mưa trong veo lăn dài trên cửa sổ, ngôi làng thoáng chốc liền dày đặc mây bao phủ một màu đen xám xịt. Mùa hè được biết đến không chỉ ánh mặt trời rạng ngời mà còn là sự đột ngột xuất hiện của những giọt mưa nặng hạt rơi. Chẳng hiểu sao âm thanh rì rào bên ngoài trời lại khiến tâm hồn tôi được xoa dịu. Cơn mưa rào cách xa một cửa sổ mang lại sự thoải mái để cho tôi đọc sách.

'Nhiều năm về sau, vào những buổi chiều buồn mà tôi còn chẳng thể phân định nổi đêm hay ngày, thành phố này vẫn mải mê trút vào trong tôi những cơn mưa giống nhau y hệt. Tôi không đi tìm em, cũng không có ý định sẽ đợi em, vì tôi biết em sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Em đi tìm cơn mưa của riêng mình, ở đây không có cơn mưa dành cho em.'

Chăm chú vào từng dòng chữ được in ấn trên trang giấy một cách cẩn thận, dường như toàn bộ sự chú ý của tôi đều bỏ mặc thế giới ở ngoài kia. Trái tim từ khi nào lại dần dần trở nên nặng trĩu, tôi bỗng chợt trầm lặng, ngón tay vân vê trên một lời nhắn cuối cùng đánh dấu sự kết thúc, vô thức mấp máy môi:

"Hình như hoàng hôn ở thành phố này vừa chết. Hình như tôi vừa chết..."

Giọng nói dần dần chìm vào trong khoảng lặng. Ngoài kia mây đen vần vũ trôi dạt đầy bầu trời, cơn giông vẫn kéo mãi, đôi khi là một vài tiếng sấm chớp ầm ầm vang vẳng nơi đằng xa. Có lẽ trái tim tôi, tâm hồn tôi, cũng lạnh lẽo giống như những hạt mưa trút xuống trần gian này.

Lộp cộp.

Một âm thanh kì lạ đột nhiên phát ra ngoài cửa sổ, thành công lôi kéo sự chú ý và mang tôi ra khỏi những suy nghĩ nặng trĩu bủa vây trong tâm hồn. Tôi bất giác ngoảnh sang nơi phát ra âm thanh đó, không lâu sau lại có một viên đá khác bị ném đến cửa sổ ngay trước sự chứng kiến của tôi.

Tròn mắt nhìn mọi thứ trong một sự ngỡ ngàng, lúc này tôi mau chóng mở cửa và cúi đầu hướng xuống phía dưới. Và rồi điều mà tôi thấy được sau đó lại vô cùng bất ngờ hơn nữa, khi mà chàng trai ngày hôm qua vừa gặp mặt trong khu rừng bây giờ lại đang xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi.

Trong cơn mưa rào, em mặc lên cho mình một chiếc áo mưa mà tôi trông thấy rằng em như đang biến thành một con gà nhỏ. Vẫn đang chưa thể định hình bởi những hành động kì lạ thì đột nhiên người con trai ấy lại ngẩng đầu, vô tình chạm mắt với tôi. Trông thấy tôi, em liền hạnh phúc nở rộ một nụ cười và nhảy cẫng lên vẫy tay ở phía dưới.

"Cậu có muốn đi câu cá với mình không?"

Yongbok cất lớn giọng nói, lần đầu tôi biết tên em vào ngày hôm qua khi mà cả hai gặp nhau.

Ngay khi cơn giông vẫn chưa có dấu hiệu dứt, tự hỏi tại sao Yongbok lại có thể đến tìm trước cửa nhà tôi bằng cách nào đó mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Gương mặt tôi tối sầm, chỉ có kẻ điên mới đi câu cá vào lúc này như thế. Trong tức khắc tôi liền đóng rầm cửa lại, mặc kệ tên ngốc nào đó vẫn đang mong ngóng chờ đợi đứng dưới cơn mưa. Thế nhưng dù cho tôi có cố gắng chú tâm vào những dòng chữ ở trong cuốn sách, thì trong tâm can vẫn dấy lên một cảm xúc bứt rứt, sốt ruột khó tả.

hyunlix ; ? siestaN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?