抖阴社区

Xoa d?u

508 45 1
                                        

Trời tờ mờ sáng, gia nhận trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc trong nhà, lớp thì nấu nướng cho kịp giờ mấy bà mấy cậu trong nhà dùng bữa, lớp thì dọn dẹp, cắt lá tỉa cành cho mấy cái cây trước nhà không ai ngơi tay và kể cả Thiệu Liên cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù tay đau nhưng nàng vẫn làm mấy việc trong nhà theo sự chỉ bảo của mấy đứa gia nhân lâu năm, nàng đang ngồi lau lại mấy cái chén với cả mấy chiếc đũa chuẩn bị đặng đem lên nhà trên cho mấy bà ăn sáng.

Theo thường lệ, bà tư là người dậy sớm nhất, bà đi xuống bếp xem cơm đã chín chưa để còn sai mấy đứa nhỏ đem lên, còn bà hai thì ru rú trong phòng làm đẹp, trang điểm các thứ, mà nếu bà ta có ra ngoài thì cũng chỉ gieo thêm khẩu nghiệp thôi chứ không đặng được việc gì nên cũng không ai quan tâm lắm, tụi nó chỉ quý bà tư nhất, bà tư không đánh tụi nó, nhưng lâu lâu bà cũng có nhắc nhở tụi nó đôi điều, rất hiếm khi bà tức giận với tụi nó một cách vô cớ như bà hai.

"Cơm nước chuẩn bị xong hết chưa vậy mấy đứa nhỏ?"

Bà tư cầm cái bợ trên tay, bà cẩn thận giở cái nắp nồi cơm lên để không bị bỏng tay. Khói cơm bay lên phả vào mặt bà một hơi nóng hoà vào đó là mùi thơm của cơm chín.

"Dạ thưa bà tư, cơm chín rồi, tụi con mần cái này nữa là dọn cơm lên cho mấy bà dùng"

Con Hân đang lui cui canh nồi cá kho, nó cười tươi nhìn bà tư như thể nhìn má nó vậy, bà tư cưng nó lắm, Thục Ân với bà Cẩm cũng cưng nó không kém.

"Ừ, con mần chi đó Hân?"

"Dạ con đang canh nồi cá kho thưa bà tư"

Bà tư tiến lại gần chỗ nó, bà đặt tay lên vai nó, bà nhìn nó rồi cười mỉm.

"Thôi, để đó, con đi lên kêu cậu hai thức dậy sửa soạn ăn sáng nghen"

"Dạ, con đi liền thưa bà tư"

Nó nói một câu rồi cúi đầu chào bà, bà nhìn nó rồi khẽ gật đầu một cái nhẹ, đúng là con Hân còn trẻ có khác, nói gì là nó làm liền, nó làm một cách lẹ làng, mới "dạ" đây mà nó chạy mất tiêu lên nhà trên rồi.

Bà tư bắt cái ghế ngồi ngay cái bàn tròn, bà tiện tay rót một ly trà để trước mặt mình, bà thổi thổi rồi hớp vào miệng một ngụm cho ấm người, bà đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ đang cặm cụi, loay hoay làm công việc của mình, bà chợt dừng mắt lại khi nhìn thấy nàng, bà cảm thấy nàng có chút xa lạ nhưng nhìn kĩ lại có chút gì đó hao hao giống một người nào đó, bà đặt ly trà xuống, bà bước tới bộ ván và ngồi cạnh bên nàng.

Thiệu Liên đang lau chùi mấy cái chén, nàng thấy bà lại gần và ngồi xuống thì nàng lại đứng lên, bởi chủ và tớ ngồi ngang hàng nhau thì là không phải phép lắm, nàng vội mở miệng thưa bà.

"Con thưa bà tư, bà tư có chi sai bảo?"

Bà tư chỉ tay xuống bộ ván.

"Con ngồi đi"

Bà nói tiếp.

"Bà chỉ là muốn nói chuyện với con"

Nàng cầm cái chén và cái giẻ lau trên tay, cúi mặt mà thưa một cách lễ phép với người phụ nữ đang ngồi trên bộ ván.

Th? t? [ Duyên gái - T? Vi?t - Thu?n Vi?t ]N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?