Như mọi khi, Kukuru vươn người sang đắp lại tấm chăn cho thiếu niên tóc màu thiên thanh. Sắc xanh trượt nhẹ qua tay khi gã đan từng ngón vào tóc cậu; giống như luôn sợ hãi rồi đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của cả hai.
Vĩnh biệt luôn đơn thuần và tàn nhẫn đến đáng sợ.
— — — — —
"Ổn mà. Không sao đâu."
Có một Enishiro Souji đến từ quá khứ xa xôi đã nói như vậy với gã. Cùng với một lời xin lỗi. Dù mọi thứ vẫn phải trả giá bằng mạng sống và nỗi cô đơn của cậu, song chẳng hiểu sao, dường như cậu không hối hận.
Cậu không hối hận vì đã yêu gã.
Enishiro Souji không hối hận vì đã yêu Kasubata Kukuru. Sau đó vẫn là những chiếc ôm và cả ngàn cái chạm trên gương mặt lạnh giá chẳng còn sự sống. Đã từng có một thế giới nơi gã nghĩ rằng nếu như Souji không yêu gã nhiều đến thế, có lẽ cậu sẽ không phải chịu đựng cả ngàn buồn đau như vậy. Dù rằng chính bản thân gã biết rằng, mình khát khao những cái chạm từ đối phương nhiều hơn hết thảy.
Hay gã cần Souji nhiều hơn mình nghĩ rất, rất nhiều.
Gã đã từng bảo vệ cậu khỏi sự thật tàn nhẫn, từng giành giật cậu ở lại khi những cơn mơ cứ thế đưa cậu rời đi. Kukuru từng bất chấp tất cả để có thể được ở bên Souji, tại một thế giới nơi sắc đỏ rực rỡ trên môi không phải là màu của máu. Hay rằng, gã vẫn sẽ để sắc thiên thanh được mãi vẹn nguyên và tuổi trẻ nghênh ngang vẫn tiếp tục nối gót bước chân mềm. Đại dương và trăng và bình minh nơi ngọn đồi ký ức vẫn dịu dàng ấp ôm giữa nhân gian bộn bề xoay chuyển. Vị cá hầm và cơm trắng chẳng hiểu sao lại xuôi êm như nước chảy đến thế.
Giống như giữa những chông chênh chia lìa, cả hai vẫn có những khoảnh khắc bình yên bên nhau như vậy.
Có lẽ Kukuru sẽ tặng Souji cả ngàn cây trâm cài trên tóc, đưa cậu phiêu du cùng gió và mây hay lại hâm một nồi cháo ấm trong những khoảng không thời mà cơn ho và trận sốt vẫn dai dẳng mãi chẳng buông tha. Có lẽ gã lại cố chấp nhớ về cậu đến hết những năm rộng tháng dài, đưa đón người thương về trong một chiều mưa và nghe cậu kể về thật nhiều điều mới mẻ. Đợi một tiếng gọi thân thương đến nao lòng và chỉ cần là vậy thôi.
Chỉ cần như vậy thôi.
"Sao thế Kasubata?"
Souji gọi tên gã. Cả hai có chung một nhiệm vụ, và giây phút trước khi bước chân vào chiến trường nơi mà mạng sống trở nên quá đỗi rẻ mạt vẫn là điều mà Kukuru chẳng thể nào làm quen được; với mọi khoảnh khắc đều có thể trở thành cuối cùng của cả hai, trở thành mười một phút mà gã lựa chọn nhớ về cậu, lựa chọn đem theo những vỡ tan vụn nát ấy mà hướng về tương lai mịt mờ trước mắt.
"Enishiro."
Liệu đến cuối cùng, đâu mới là lựa chọn đúng đắn nhất?
"Sao vậy?" Thiếu niên tóc xanh vẫn nghiêng đầu, trước khi khẽ khàng đan tay vào gã.
Hơi ấm làm gã ngẩn người. Thoáng tiếng gió trong veo và nhịp thở đan cài sau từng cái chạm. Souji chớp khẽ mắt, trước khi cậu mỉm cười dịu dàng êm ả với Kukuru.

B?N ?ANG ??C
[KasuEni] DDAC(14 Days Challenge) - Random & Unconventional
FanfictionPairing: Kasubata Kukuru x Enishiro Souji Summary: H?n mang, b?t ??nh v¨¤ lu?n thay ??i. Th? gian v?n lu?n xoay v?n nh? v?y; ch? ri¨ºng h?i ?m ?y l¨¤ m?i v?n nguy¨ºn tr??ng t?n. Challenge t? trang Facebook "Nh¨¤ s?n xu?t th? th¨¢ch vi?t l¨¢ch". ?? ???c ??n...
day 14. m??i m?t ph¨²t
B?t ??u t? ??u