"Choi Yeonjun! Dừng lại ngay!" Beomgyu hét lên, thật không thể tin nổi, hắn vậy mà dám sử dụng thứ lời nguyền này ngay trong khuôn viên Hogwarts!
Và hắn hiện tại chỉ đang mới ở năm thứ ba!
"Nó sỉ nhục cậu." Mặt hắn dửng dưng không hề biến sắc, mắt nhìn thẳng vào kẻ đang chịu sự tra tấn như thể một loại sinh vật nào đó chẳng phải con người.
"Nhưng tôi rất ổn! Làm ơn! Dừng lại đi..." Beomgyu đứng chắn giữa hai người.
"Không." Yeonjun không hề có ý định nương tay.
Ngay khoảnh khắc hắn nghe câu bỡn cợt đầu tiên mà thằng chó này thốt ra nhằm hạ nhục Beomgyu, hắn đã định giết quách luôn cho rồi, nhưng ngẫm lại, có vẻ lời nguyền tra tấn sẽ thích hợp hơn.
Cái mà Yeonjun muốn nhìn thấy là dáng vẻ sống không được mà chết không xong của một thằng thuần chủng sẽ như thế nào, đặc biệt là cảm giác lăn lộn khổ sở trước mặt đối tượng mà mình luôn coi khinh như cỏ rác.
Beomgyu không cách nào ngăn được Yeonjun, cậu cắn môi, tay chân luống cuống níu lấy vạt áo người nọ.
Vừa lúc đó..
"Trò Choi Yeonjun!! Theo tôi đến chỗ ngài hiệu trưởng ngay lập tức!"
Giọng của giáo sư McGonagall vang vọng cả lâu đài.
—————
Bằng một cách thần kỳ, Yeonjun hoàn toàn bình tĩnh từ phòng hiệu trưởng trở ra sau ba mươi phút, và Beomgyu đang đợi hắn bên ngoài.
"Bụp!"
Một cú đấm chẳng mấy nương tay được thụi thẳng vào bụng hắn.
"Chà, tôi sẽ xem đây là lời cảm ơn." Hắn cười, tay sờ lấy phần bụng vừa bị đấm.
"Đồ thần kinh! Điên rồ!" Beomgyu mắng.
"Cách cảm ơn cũng đặc biệt phết đấy."
"Cậu làm cái trò gì còn không rõ hay sao mà giả điên ở đây muốn tôi cảm ơn??"
"Giúp cậu."
"Đấy không được gọi là giúp! Cậu đang gây thêm rắc rối cho tôi!"
Phải rồi, tin đồn sẽ lan xa, chắc chắn một điều thằng khốn kia sẽ về mách mẹ, và Beomgyu hẳn sẽ sống không ổn trong những ngày tiếp theo.
"Sợ gì chứ." Yeonjun tỉnh rụi.
"Cậu thì không, nhưng tôi có! Đồ điên này, cậu không để tôi được yên thân ngày nào cả!!" Beomgyu gần như hét lên.
Cậu phát ốm với những lần bị kì thị, vô cùng mệt mỏi với sự ghẻ lạnh của những người họ hàng. Sau chuyện này, hẳn mức độ mà cậu phải nghe những lời khó lọt tai và chịu sự xa lánh còn khủng khiếp hơn nữa. Trên hết thảy, cha mẹ của thằng khốn vênh váo hiện đang nằm trong bệnh thất kia sẽ chẳng dễ dàng gì mà bỏ qua cho cậu.
"Thay vì mắng và đấm tôi thì đáng lẽ ra cậu nên làm điều này sớm hơn với kẻ đáng bị như vậy chứ chẳng phải là tôi - người giúp đỡ cậu." Yeonjun cười khẩy.
"Đấy không gọi là giúp!! Đồ khốn này cậu thậm chí còn không biết vấn đề nằm ở đâu!"
"Cậu sẽ ổn thôi."

B?N ?ANG ??C
Yeongyu | Amortentia and Pensieve
FanfictionYeonbam Hogwarts AU! Tình d??c c? và ch?u t??ng k?.