"Cả cái lâu đài này có bao nhiêu Choi cậu biết không hả, quý ngài cũng Choi của tôi ơi?"
"K-không biết.." Nhưng rõ ràng cậu đáng nghi nhất.
"Vậy nếu tôi thật sự là hung thủ, cậu sẽ báo án sao?" Yeonjun hỏi, mắt hắn nheo lại.
"Không." Beomgyu đáp chắc nịch.
Thật đấy, cậu là người đứng về lẽ phải, nhưng lỡ mà thủ phạm là Choi Yeonjun thật thì cậu sẽ làm như không biết gì hết, tuy nhiên nếu hắn bị điều tra ra, cậu cũng không thể giúp hắn thoát tội được.
"Nếu tôi bị tống đến Azkaban, cậu có đến thăm tôi không?"
"Sẽ.. Không, không biết."
Một tiếng cười trầm thấp bật lên.
"Thân ái à, tôi cho rằng cậu đang quan tâm đến tôi đúng chứ?"
"Tôi đang nghiêm túc muốn biết sự thật! Cậu đừng có mà như thế!!"
Beomgyu bắt đầu cáu. Giờ không phải là lúc tán tỉnh được chưa?
Cậu có một thói quen xấu là khi tức giận sẽ cắn vào môi mình. Yeonjun thấy đôi lông mày của người thấp hơn chau lại, tầm mắt hắn dần dời xuống chiếc môi mọng ngọt như quả anh đào lúc này vẫn đang bị cậu cắn đến mức hằn lên cả dấu răng mờ mờ, nom cực kỳ trêu ghẹo người khác.
Hắn yêu chết cái dáng vẻ này của Beomgyu, và bây giờ, đột nhiên hắn muốn hôn cậu.
"Lại đây, tôi cho cậu biết sự thật." Hắn cười khẽ.
Không nghi ngờ gì, Beomgyu bước tới gần hơn chút nữa.
Yeonjun xếp tờ báo lại và đặt lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó hắn bất ngờ dùng một tay kéo Beomgyu với lực thật mạnh, làm cậu không chút phòng bị ngã ngồi lên đùi mình.
"Ối!!"
"Này thả ra coi!!" Cậu hốt hoảng muốn đứng lên.
"Ngồi yên." Hắn giữ chặt lấy người trong lòng.
"Buông ra nhanh lên đồ điên này!"
"Nếu cậu cử động thêm nữa làm thằng em tôi chẳng may tỉnh giấc thì phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
Hơi thở nóng ấm phả vào tai, Yeonjun thì thầm khiến Beomgyu rùng mình. Cổ, vai, sau tai vốn đều là những bộ phận nhạy cảm trên người cậu.
Beomgyu ngưng việc giãy dụa, bắt đầu thấy hối hận vì chuyến ghé thăm vô bổ này.
"Rồi có nói sự thật không?"
"Có."
"Vậy nói đi."
"Nghe nhé, đầu tiên tôi rất vinh hạnh khi được quý ngài Choi Beomgyu thân mến lo lắng đến vậy."
"Nhưng, phẩm vị tôi không kém như thế. Thể trạng tử vong quá xấu." Cái gì Beomgyu muốn biết thì hắn vẫn cho cậu biết.
"Thật không? Cậu không giết hắn?" Beomgyu hỏi lại, mắt cậu sáng hơn một chút.
"Thật." Nhưng xúc tác dẫn hắn đến cái chết thì có.
Beomgyu thở phào nhẹ nhõm như trút được chục tảng đá đang đè nặng trong lòng.
Cậu chẳng biết mình sẽ ra sao nếu hung thủ thật sự là Yeonjun nữa. Hắn nói không phải thì là không phải, cậu hoàn toàn tin tưởng.
"Vậy tốt rồi, tôi.. tôi về đây." Nghe được đáp án mình muốn nghe, Beomgyu định đứng dậy.
Cậu đỏ mặt, xúc cảm rõ ràng từ vòng 3 truyền lên cho cậu biết rằng có thứ gì đó đang dần cứng lên.
"Muốn vào thì vào, còn muốn đi thì để lại chút gì đó mới được." Yeonjun giữ lấy cằm cậu, ép người thấp hơn nhìn mình.
Lúc này, cánh cửa nặng nề bên ngoài đột nhiên được mở ra làm hắn có chút phân tâm, Beomgyu nhân cơ hội hiếm hoi vùng dậy chạy mất.
"Chậc.."
Yeonjun liếm môi, đôi mắt âm u sắc lạnh nhìn kẻ phá đám vừa đi vào.

B?N ?ANG ??C
Yeongyu | Amortentia and Pensieve
FanfictionYeonbam Hogwarts AU! Tình d??c c? và ch?u t??ng k?.