抖阴社区

Ch??ng 38: Em bi?t anh th??ng em mà

971 117 12
                                        

Khác hẳn khi ở dưới ánh nắng chói chang ban ngày, hàng dâm bụt vào lúc chạng vạng chiều tối vô cùng đằm thắm. Những tia nắng vàng pha cam, còn sót rãi xen kẽ trên từng nơi. Khoảng sân gạch đỏ vài vệt ngắn dài, ngôi nhà màu trứng gà một mảng dưới chân tường và lấm tấm trên đầu lá, nhụy hoa dâm bụt. Khung cảnh yên ả, nhẹ nhàng nhưng luôn là nỗi ký ức day dứt của người xa quê.

Nhưng lúc này trong thâm tâm Châu Lâm, tưng bừng nhộn nhịp như mấy bài nhạc lên xuống mà ở mấy quán bida mình la cà thường mở. Đương nhiên là vì nó đang phấn khởi bởi câu: "Anh về hỏi thử, dì Uyên có cho tối nay anh ngủ bên này không nha?", mang theo lời nói cùng với tâm tư rằng nhỏ Măng đã thích mình và muốn bên cạnh mình nhiều hơn.

Dì Uyên vừa đi chơi về, thấy Lâm tóc tai vuốt vuốt, ăn diện, áo cũng là cái mới nhất đẹp nhất. Dì cười hỏi: "Mới về lại đi nữa à?"

Lâm đáp nhưng không nhìn Uyên lấy một lần: "Con về tắm thôi, giờ con qua bển lại."

Dì Uyên hơi nén sự buồn cười lại, giọng run run: "Ý mày là đêm nay không về, ở bển với con bé vì ở một mình không an toàn hả?"

Nó gật đầu, mặt không giấu được sự hí hửng. Cháu trai đi cách xa mình được một khoảng, dì mới dám cười lớn. Trước khi vào nhà, dì Uyên đã thấy ở nhà bà Lan đông đúc như họp chợ rồi. Chứ chẳng phải tí nữa, chỉ có một mình Lâm hiện diện bên bển.

Không ngoài dự đoán, cậu ấm nhà mình đứng như trời trồng ngay hiên nhà của người ấy. Trên bộ ngựa là tụi con gái Ỉn, Rồng, Bối và nhỏ Măng. Phía bộ bàn ghế là đám đực rựa, Bâu, Ray, Bí và cu Rên.

"Á, anh Lâm qua rồi. Đứng đó làm gì dậy anh, anh vô nhà chơi với mọi người đi." Nhỏ Măng là đứa đầu tiên phát hiện ra nó.

Gì chứ vui thì khó giấu, nhưng mỗi lần quê xệ như cục nghệ là Lâm dễ dàng che đậy. Nó cười cười, tỏ ra tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh Bâu. Sau một hồi, thì Lâm cũng đã biết khi mình về tắm táp là con nhỏ gọi cho tụi này qua. Tất cả đều từ mấy suy nghĩ tưởng tượng quá mức mà ra, và trong vài phút nó cũng quên mất là nguyên cái xóm này ngoài nó ra thì bạn bè thân thiết của nhỏ còn tận sáu bảy mống.

Nhỏ Măng đứng dậy, chống nạnh thông báo với mọi người: "Bây giờ có mặt đông đủ rồi, tụi mình chuẩn bị nấu lẩu thôi."

Cả đám dường như chỉ đợi mỗi câu này, nhanh chóng xuống bếp. Trừ Lâm ra, vì nó vẫn đang còn trong trạng thái quê xệ. Tối nay bọn nó ăn lẩu ở nhà Măng, nhưng mỗi người góp một ít. Thằng bâu cầm qua mấy khúc cá ba sa, Ray đem bịch nước cốt dừa với mấy lon nước ngọt, chị em Ỉn Rên mang sang nửa trái thơm với đủ loại nguyên liệu sả, kim chi,... Cặp đôi Bí Rồng chơi sộp đứa cho thịt bò, đứa nửa kí tôm nửa kí mực. Chứng kiến một màn khách ghé không biếu thịt cũng gửi rau, Lâm thấy hơi thẹn nên bày tỏ với chủ nhà và nhận lại là nụ cười tít mắt với câu trả lời hợp lí:

"Sáng, mấy bịch cá viên của dì Uyên là nhiều rồi mà anh?"

Chín đứa ngồi thành một vòng tròn (méo xẹo) ở sau nhà, đứa lặt rau, đứa làm sạch nguyên liệu và đầu bếp là anh Bâu đại ca, phụ bếp không ai ngoài chị Bối đại tẩu. Lần gần nhất tụi nó tụ họp ăn uống là bữa chia phe, nên hôm nay ai mặt mày cũng ôn hòa, tươi tắn. Mối quan hệ giữa mấy những đứa trẻ ở nông thôn và người bạn thành thị cũng dần kéo lại gần nhau hơn, bọn Bâu xem Lâm như bạn bè trong xóm làng, còn Lâm đối với họ thân thiện, không khoảng cách tựa mấy thằng bạn thân của mình.

[XU?T B?N] H?NG R?O NH? B?NN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?