- trời.
sunoo cảm thán.
- anh nhảy việc như dế vậy.
sunghoon cười mỉm. sunoo cũng cười phào. nét căng thẳng trên mặt họ kim giảm bớt hẳn khi nghe tin sunghoon muốn kể cho em ấy nghe chuyện công việc của anh ta.
- nhưng mà càng ngày nhảy càng cao... chúc mừng anh nha. em nghĩ là anh càng lớn tuổi thì công việc mới càng tốt đẹp đó.
sunghoon lắc lắc đầu. ly capuchino ở trên bàn tan gần hết đá.
- anh cũng được giúp đỡ. giống cái lần mà em đưa anh tờ quảng cáo ở trung tâm luyện thi vậy. nghĩ lại thì tiền anh kiếm được toàn là nhờ người khác giúp đỡ thôi à. chắc kiếp trước anh phải làm gì tốt lắm nên bây giờ anh mới được gặp toàn người tốt bụng như bây giờ.
sunoo gật gù, không định phản biện.
- họ thương anh mà.
park cười khúc khích, hiểu ý sunoo đang nói là gì. "họ" cũng bao gồm sunoo mà.
- ừm. anh biết, vậy nên anh đang cố gắng hết cỡ để bù đắp cho những ngày tháng mà anh không thèm làm gì đây. hồi anh bằng tuổi em bây giờ, anh đâu có cố làm gì... nghĩ lại... thật lãng phí.
sunoo nhấp một miếng trong ly trà táo của em ấy.
- thôi, quá khứ rồi mà. quan trọng là hiện tại thôi anh.
- ừ, bây giờ anh cũng thoải mái hơn rồi... nếu em có khó khăn gì thì phải nói với anh đấy, anh sẽ giúp đỡ em hết mình.
sunghoon gật gù. thằng nhỏ này đi làm được mấy tháng mà tự dưng nói chuyện trông trưởng thành và gãy gọn hơn hẳn. trông nó sáng láng hơn sunghoon hồi park bằng tuổi kim lắm lắm. sunghoon, tưởng như việc sunoo học cấp ba chỉ mới đây thôi, thế mà giờ em ấy đã tốt nghiệp đại học và chính thức đi làm như một người trưởng thành mất rồi.
- em biết rồi... mà anh tính cứ thế này mãi à? em không thể cứ tự dưng gửi tiền cho chú bảo là biếu cho chú được. kiểu, em đâu có lý do gì để gửi chú một số tiền lớn như thế, chú sẽ sớm nghi ngờ em thôi..
sunoo nghiêng đầu nhìn sunghoon, nói đầy ẩn ý. em ta thấy park thở dài.
từ khi cuộc sống của sunghoon trở nên tốt hơn trước, em bắt đầu có được những khoảng tiết kiệm và mong muốn gửi tiền về nhà để bố em có thể dùng để tu sửa nhà, mua thuốc bổ hay là dùng tiền để chuẩn bị giỗ của mẹ. nhưng sunghoon lo sợ đến mức lần nào muốn gửi tiền về đều phải nhờ sunoo với lý do "sunoo đã đi làm có tiền, gửi một ít về cho chú bồi bổ". sunghoon biết làm như thế có lẽ sunoo sẽ khó xử, nhưng sunghoon không có đủ dũng khí để tự gửi tiền về cho cha.
- anh biết, nhưng anh không dám liên lạc với ông ấy... ông vẫn giận anh mà.
sunoo thở dài. kim cũng biết nếu chú ấy biết những lần sunoo gửi tiền cho chú đều là tiền của park sunghoon, chắc gì chú ấy sẽ nhận.
- mà anh chia ra đi, gửi một lần nhiều quá chú ấy cũng sẽ nghi ngờ. em cũng không có nghĩa vụ phải đi làm đem tiền về cho chú mà. em nghĩ chú sẽ hiểu nếu anh muốn báo hiếu cho chú mà anh sunghoon. lần trước em nhờ mẹ gửi bao thư rồi... em sợ chú không chịu nhận thôi... mẹ cũng hỏi em đấy là tiền gì nên em cứ bảo mẹ giữ bí mật về số tiền của anh, nhưng cũng không thể làm cách đó mãi được.

B?N ?ANG ??C
jayhoon | 7-el*ven
Fanfictiontru?n 18+ (tru?n ph?c v? m?c ?ích gi?i trí, kh?ng c? xúy tình d?c hóa idol)