抖阴社区

Ch??ng 27: Kho?ng Cách An Toàn

5.2K 386 15
                                    

Editor: Yuki

Beta: Nhật Hạ

Lộc Dữ Ninh thậm chí không kịp phản ứng.

Nữ sinh bên cạnh đã thay cậu ta trả lời: "Dịch Khiêm, cậu yên tâm đi, Dữ Ninh sẽ không giận cậu đâu. Cậu cũng không cố ý mà."

Bạn học xung quanh cũng đồng loạt đồng ý, dường như mọi người hoàn toàn không nhận ra một mặt khác của Hạ Dịch Khiêm.

Thậm chí ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng hoài nghi rằng, Hạ Dịch Khiêm tràn đầy ác ý vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Nhưng rõ ràng không phải như vậy, Hạ Dịch Khiêm chính là cố ý.

Lộc Dữ Ninh giãy dụa đứng dậy, phản bác Hạ Dịch Khiêm: "Không phải như thế, là cậu buông tay tôi."

Lời của cậu vừa nói ra, các bạn học chung quanh đều sửng sốt.

Nữ sinh bên cạnh chần chừ rồi lên tiếng: "Dữ Ninh, có phải cậu lầm rồi không? Dịch Khiêm sao lại làm như vậy?"

Lộc Dữ Ninh không nói nên lời, cậu cũng chẳng có có chứng cứ gì.

Lộc Dữ Ninh không phải là người có thể xử lý mọi chuyện một cách rõ ràng. Từ nhỏ sức khỏe cậu không tốt, dưới sự can thiệp của Lộc Vọng Bắc cùng Lộc Chính Thanh, bạn bè xung quanh cậu đều rất tốt.

Cũng bởi vì điều kiện tốt của nhà họ Lộc và tình trạng thân thể của mình, nên mỗi người gặp cậu đều tràn đầy thiện ý.

Cậu gần như không chịu được sự ác ý như vậy.

Nhưng sự thật chính là sự thật. Tuy rằng Lộc Dữ Ninh không giỏi cách nói chuyện, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giằng co với Hạ Dịch Khiêm. Thậm chí, cậu còn nghĩ ra cách phản bác lời nói của Hạ Dịch Khiêm như thế nào.

Tuy nhiên, ngoài dự liệu của cậu, Hạ Dịch Khiêm không phản bác.

Hạ Dịch Khiêm chỉ cúi đầu, cụp mắt, lông mi khẽ run, nói: "Lộc Dữ Ninh nói rất đúng, là tôi buông tay. Đều là lỗi của tôi, cậu ấy tức giận cũng là chuyện nên làm. Nếu..."

"Giá như tôi khỏe mạnh hơn một chút."

Lộc Dữ Ninh trừng to mắt, cảm thấy lời nói của cậu ta giống như là một cú đánh vào bông gòn. Hạ Dịch Khiêm rõ ràng là đang xin lỗi cậu, nhưng những bạn học xung quanh lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.

Không phải, không phải như vậy! Hạ Dịch Khiêm là cố ý buông tay.

Nhưng bạn học bên cạnh lại mở miệng nói...

"Dữ Ninh, Dịch Khiêm cũng không biết cậu sẽ đột nhiên ngã sấp xuống. Cậu ấy chưa có chuẩn bị nên không bắt được cậu là chuyện bình thường."

Dù sao các bạn học cũng không nghi ngờ Lộc Dữ Ninh ngã sấp xuống là có người cố ý gây ra. Sức khỏe Lộc Dữ Ninh vốn không tốt, năng lực phối hợp thân thể cũng rất kém, bọn họ học cùng lớp với Lộc Dữ Ninh nhiều năm cũng đều biết rõ. Thậm chí, ngay cả chính Lộc Dữ Ninh cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng Lộc Dữ Ninh thật không ngờ rằng những lời nói của bạn học bên cạnh đều để giải vây cho Hạ Dịch Khiêm.

Cậu mờ mịt nhìn các bạn học xung quanh, khuôn mặt họ dường như đều trở nên xa lạ, như thể cậu mới lần đầu tiên quen biết bọn họ.


Lộc Dữ Ninh cố nén ấm ức, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, muốn xoay người rời khỏi đám đông.

Ai ngờ, Hạ Dịch Khiêm vươn tay đặt lên khuỷu tay cậu nói: "Lộc Dữ Ninh, cậu thế nào rồi? Tôi cùng cậu đến phòng y tế nhé? Cậu ngàn vạn lần đừng vì giận tôi mà làm tổn thương chính mình mà."

Cậu quay đầu, chợt thấy Hạ Dịch Khiêm nhếch môi với y một cách ác ý.

Trong nháy mắt, đầu óc Lộc Dữ Ninh trống rỗng. Cậu nhẹ nhàng vung tay đẩy Hạ Dịch Khiêm ra. Nhưng không ngờ Hạ Dịch Khiêm lại hét lên một tiếng, ngã sấp xuống đất.

Ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng sửng sốt nhìn tay mình, vừa rồi cậu rõ ràng không dùng sức.

Nhưng mà bạn học bên cạnh lại không cho là như vậy.

"Dịch Khiêm, cậu không sao chứ?"

"Dịch Khiêm, cậu thế nào rồi?"

Ngay cả nữ sinh bình thường có quan hệ rất tốt với Lộc Dữ Ninh cũng không nhịn được, nói: "Dữ Ninh, Dịch Khiêm chỉ muốn đỡ cậu đến phòng y tế..."

Lộc Dữ Ninh giật giật môi, cậu muốn giải thích rằng mình không dùng sức, cũng không phải cố ý.

Nhưng sắc mặt Hạ Dịch Khiêm lại trắng bệch, ngắt lời nữ sinh: "Không liên quan gì đến Dữ Ninh, là do tôi không đứng vững, cậu ấy không dùng sức."

"Ai... Dịch Khiêm! Cậu... " Nữ sinh giậm chân, nhưng không nói lời nào.

Lộc Dữ Ninh cảm nhận ánh mắt của người chung quanh dồn về phía mình. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Đây là những ánh mắt cậu chưa từng thấy qua.

Cậu cảm thấy rằng bản thân không thể giải thích một cách rõ ràng, người bên cạnh đều đã ngầm thừa nhận cậu sai.

"Tôi không sao, các cậu đưa Dữ Ninh đến phòng y tế đi. Sức khỏe cậu ấy không tốt." Hạ Dịch Khiêm cười cảm kích với bạn học đã đỡ cậu dậy.

Mọi người cảm thấy Lộc Dữ Ninh lúc này xử sự không đúng, nhưng dù sao cậu ta cũng là bạn học nhiều năm của bọn họ. Một sự hiện diện giống như em trai, mà chân Lộc Dữ Ninh quả thật cũng bị thương. Do dự một lát, họ nói: "Dịch Khiêm, chúng tôi đưa Dữ Ninh đến phòng y tế."

Nói xong bọn họ cố gắng đỡ lấy tay Lộc Dữ Ninh.

Nhưng Lộc Dữ Ninh cảm thấy ấm ức gấp bội liền rụt tay về, cậu nén giận lạnh lùng nói: "Không cần." Nói xong, cậu lê chân bị thương, khập khiễng rời đi.

"Làm cái gì vậy, đâu phải chúng ta hại cậu ấy ngã. " Có người nhỏ giọng oán giận.

Cậu ta vừa nói ra, lập tức có người ngăn lại.

"Đừng như vậy, Dữ Ninh cũng không phải cố ý."

Mặc dù nói là nói như vậy nhưng mọi người đều nhìn nhau và thấy sự khó chịu trong mắt đối phương.

Rõ ràng bọn họ có ý tốt, lại bị người ta từ chối như vậy.

Lộc Dữ Ninh tức giận bước vào phòng vẽ tranh nhìn tranh của mình với tâm trạng phiền muộn.

Anh trai của Hạ Dịch Khiêm rốt cuộc là ai?

Tại sao cậu ta nói rằng cậu đã ăn cắp đồ của anh trai mình? Rõ ràng cậu không trộm đồ của ai.

Chẳng lẽ là...

Vừa nghĩ tới khả năng đó, Lộc Dữ Ninh lập tức không nhịn được nắm chặt bút lông dê. Lực đạo dưới tay mất đi chừng mực, hạ bút nặng hơn dự đoán rất nhiều.

Sắc mặt cậu trắng bệch. Không thể nào! Cậu nắm chặt bút vẽ, cắn môi...

Ăn cắp?

Không thể nào là Dư An, Dư An chưa từng có em trai.

Huống chi, cậu làm sao lại là kẻ trộm chứ? Cậu chỉ muốn bảo vệ tốt những đồ vật của mình mà thôi. Đó cũng là những người mà cậu xem như ba và anh trai, cậu dựa vào cái gì phải buông tay?

"Dữ Ninh."Giọng giáo viên mỹ thuật truyền đến từ phòng vẽ tranh.

Trường trung học Tĩnh An không chỉ là trường trọng điểm của tỉnh, mà còn rất xuất sắc về mặt mỹ thuật. Hàng năm, trong các cuộc thi nghệ thuật đều có một nhóm học sinh mỹ thuật trổ hết tài năng. Thậm chí, trường còn xây riêng tầng một của tòa nhà dạy học dùng làm phòng vẽ tranh, cung cấp cho học sinh chuyên mỹ thuật sử dụng.

Mà Lộc Dữ Ninh xem như là "biển chữ vàng" mấy năm nay của bọn họ, ở các cuộc thi mỹ thuật lớn trong nước đều đạt được thành tích xuất sắc. Bởi vậy trường còn chuẩn bị riêng cho cậu một phòng vẽ tranh.

Lộc Dữ Ninh từ từ thu lại thần sắc vặn vẹo trên mặt, miễn cưỡng cười nói: "Thầy, làm sao vậy?"

"Dữ Ninh, cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi năm nay đã sắp bắt đầu. Em chuẩn bị tác phẩm dự thi xong chưa?"

Cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi là một sự kiện có giá trị rất cao trong giới mỹ thuật quốc gia. Mặc dù là cuộc thi, nhưng hàng năm một nhóm tác phẩm ưu tú nhất sẽ theo triển lãm tập thể của các họa sĩ hàng đầu trong nước triển lãm tại Bảo tàng mỹ thuật quốc gia.

Rất nhiều nghệ sĩ trẻ đã bộc lộ tài năng thông qua cuộc thi này. Cuộc thi tổ chức hai năm một lần, và lần trước, Lộc Dữ Ninh của nhóm thiếu niên giành được giải bạc. Cậu cũng nhờ cuộc thi này mà chính thức lọt vào mắt những họa sĩ thành danh đã lâu. Cuộc thi này đối với Lộc Dữ Ninh mà nói có ý nghĩa rất trọng đại.

Lần này, Lộc Dữ Ninh của nhóm thanh niên lại dự thi. Rất nhiều người trong ngành đều vô cùng coi trọng việc cậu sẽ giành được giải thưởng vàng.

3 [Hoàn- ?am M?] V?n Ng??i Ghét Anh ??y Kh?ng LàmN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?