抖阴社区

Ch??ng 11

1.3K 93 2
                                        

Quả nhiên, tác dụng phụ của 3 con tôm đến rất nhanh, JeongHan nửa đêm ngứa ngáy khắp cổ, khó chịu, nóng bức trong người.

Cũng may lường trước được kết quả, trước khi ngủ đã uống 2 viên dị ứng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, JeongHan ngáp một hơi dài, gật gà gật gù vào nhà vệ sinh súc miệng.

Cậu không phản xạ kịp hét lên một tiếng. Trong gương là khuôn mặt điển trai đã hoàn toàn biến dạng vì sức mạnh tàn phá của 3 con tôm không đội trời chung tối qua.

Hai má sưng húp, bọng mắt cũng to hơn, dưới cằm còn đỏ thẫm vì vết gãi ngứa. Mắt 2 mí xinh đẹp lúc này chỉ thấy mỗi một mí.

Trông vừa đáng thương vừa mắc cười, cứ như ông chú bụng phệ.

Khóc lóc chạy sang phòng JiHoon:
"JiHoon ơi, tớ toi rồi"

"Ôi trời ơi, cậu ăn cái gì đấy, phụt, hahaaa"

"...." Không buồn cười đâu nhé.

JiHoon sờ lên mặt JeongHan cuống quýt xin lỗi, cưng nựng véo má:
"Tớ không cố ý đâu, đừng giận nhé JeongHanie. Lát tớ đưa cậu đi mua thuốc."

JeongHan thất thiểu bước ra khỏi nhà, xách cặp đi làm. Thế nào bà chị Kim cũng cười vào mặt cậu.

Vừa xuống sảnh đã gặp xe SeungCheol, hôm nay anh đón cậu đi làm. JiHoon thấy cũng không có gì lạ, nghĩ rằng chỉ là "anh em tương trợ" chung công ty giúp đỡ lẫn nhau.

JeongHan hốt hoảng kéo mũ áo lên che mặt, chạy sau lưng JiHoon núp thin thít.

Ai mà không sợ xấu, hơn nữa còn là người thích sĩ diện như cậu.

JeongHan thầm nghĩ nếu Choi SeungCheol dám cất điệu cười sang sảng ngả ngớn như JiHoon vừa nãy thì cậu sẽ không ngần ngại cho anh vào danh sách đen ngay bây giờ.

SeungCheol nhìn qua cửa xe, thấy bóng dáng JeongHan rụt rè lấp ló sau lưng JiHoon bèn thấy lạ.  Chơi trốn tìm à???

Anh mở cửa xe, bước xuống đến chỗ em trai, định đưa tay cầm lấy túi xách của cậu.

JeongHan cứ như con sóc, nhảy qua nhảy lại trốn sau lưng JiHoon, tuyệt nhiên không để lộ mặt.

SeungCheol: ???

"Hôm nay em sao thế?"
SeungCheol cảm thấy lạ, nhanh túm tay cậu lại kéo trước mặt, mở mũ áo JeongHan xuống.

"Sao lại thế này, sưng húp thế kia còn đi làm cái gì, anh đưa em đi khám"
Trái với tưởng tượng điệu bộ cười cợt trong đầu JeongHan, SeungCheol hốt hoảng ngắm nghía mặt cậu, chân mày nhíu chặt lại như ông già.

"Không, không sao. Em bị mấy lần rồi, ngày mai nó tự hết thôi"
JeongHan quơ tay, bảo không có gì nghiêm trọng.

"Em ăn hải sản à?"

JeongHan gật gật. Trong lòng thở dài, đến người ta còn biết cậu dị ứng hải sản thế mà mẹ ruột chẳng thèm gọi điện hỏi thăm, trớ trêu thật đấy.

SeungCheol phát hiện cảm xúc cậu thay đổi, nhạy bén phát hiện, JeongHan biết rõ bản thân thế nào, không thể tự ý mua tôm ăn được.

[CHEOLHAN] Anh trai b?n th?n tán t?nh t?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?