Giang Phạm Âm theo Chu Trúc vén rèm xe nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, thu hồi tầm mắt nhạt nhẽo nói: "Đa tạ công chúa, ta vô tình học được."
Nếu có thể, trong chuyện thân mật ấy, nàng mong được Tống Bá Tuyết dạy dỗ.
Chu Trúc buông rèm xe, thờ ơ đáp: "Được thôi."
Nếu là vô tình học được, thì nàng cũng không có cách nào.
Đáng tiếc là không thể thấy được dáng vẻ thảm hại của vị tiểu huyện lệnh khi đỡ eo, nhưng vẫn có thể chờ mong một chút.
Rốt cuộc Giang Phạm Âm mới mang thai hai tháng, hẳn là không nên làm những chuyện như thế, cho nên khi động phòng hoa chúc, nàng cũng không tin hai người kia thật sự có thể nhịn được không làm gì.
Đường về Bình Xuyên huyện không tính xa xôi, nhưng vì họ không vội vã lên đường nên qua bảy tám ngày mới đến.
Sớm nhận được tin tức, Tống thị ngày đêm mong ngóng, vào cuối tháng Giêng cuối cùng cũng gặp được đứa con gái xa cách đã lâu.
Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa huyện nha, Giang Phạm Âm chưa kịp xuống xe đã nghe thấy tiếng Tống thị vang lên:
"Ngươi cái đứa bất hiếu này, đi lâu như vậy mà không về, để ta đánh chết ngươi cái đứa bất hiếu..."
Giang Phạm Âm xuống xe, liền thấy Tống thị một tay kéo cánh tay Tống Bá Tuyết, một tay dùng sức đánh vào đầu Tống Bá Tuyết.
Nàng nhìn hai mẹ con ôn nhu bên nhau, hơi thất thần.
Tống Bá Tuyết tuy đến từ dị thế, nhưng đối với Tống thị thật sự xem như mẫu thân, cho nên mới không khoẻ như vậy.
Cũng may, bằng không làm Tống thị biết được đứa con gái mình nuôi dưỡng bên mình nhiều năm đã thay đổi thành người khác, hẳn sẽ rất đau lòng.
Đôi khi nói dối là một thứ kỳ diệu.
Trong một số tình huống, không biết sự thật ngược lại là chuyện tốt.
Tống Bá Tuyết nghiêng đầu kêu đau một cách khoa trương, nhưng không thực sự trốn tránh, trông còn như đang vui vì bị đánh.
"Ui da, mẫu thân mau buông tay ra, mọi người đều nhìn kìa, để con chút thể diện, lần sau con không dám nữa..."
"Còn dám có lần sau, để ta đánh chết ngươi, đồ bất hiếu, vô tâm..." Tống thị động tác có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra rất nhẹ nhàng cẩn thận, làm sao nỡ đánh con gái chứ.
Tay đánh đầu dần dần nhẹ đi, biến thành vuốt ve, khóe mắt đã đỏ hoe.
Bà lau nước mắt nơi khóe mắt, quan sát kỹ đứa con gái không gặp nhiều ngày, nức nở nói: "Gầy đi, đen đi, biết ngay là ngươi không biết tự chăm sóc bản thân, mau về phòng, ta nấu móng giò ngươi thích ăn, đồ bất hiếu."
Tống thị nắm tay Tống Bá Tuyết, trong mắt như không thấy ai khác.
Con gái từ khi sinh ra đã ở bên cạnh bà, nhiều năm như vậy đây là lần đầu xa nhà lâu thế, làm mẹ như bà lo lắng biết bao, gần như chưa từng ngủ ngon giấc.
Tống Bá Tuyết ngoan ngoãn theo về, cúi đầu để mặc Tống thị đánh giá tới lui, khóe mắt không khỏi cũng chua xót.
Nàng chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử, cũng chưa từng sống gần gũi với người lớn tuổi như vậy.

B?N ?ANG ??C
[BHTT] [EDIT-Hoàn] Huy?n L?nh Kh?ng Ph?i Là Tra A Ph? B?c - Th?t Nguy?t Ng?n
RandomTác gi?: Th?t Nguy?t Ng?n Tr?ng thái: Hoàn 70 Ch??ng | Tích ph?n: 203,418,512 Tên : 县令不渣很A Th? lo?i: Nguyên sang, Bách h?p, C? ??i , HE , Tình c?m , Ng?t s?ng , Xuyên th? , Ch? c?ng , ABO , N? gi? nam trang V?n án: T?ng Bá Tuy?t t?nh d?y và phát h...