Đinh Vũ Hề nói một câu thật thật giả giả, làm mặt Ngu Thư Hân đột nhiên đỏ bừng lên như vừa tu xong một hớp Vodka, bốc khói nghi ngút, ngay cả phần cổ dưới tai cũng không ngoại lệ, khiến người ra không khỏi liên tưởng đến những đóa hồng đang chớm nở trên làn da trắng nõn.
"Anh nói bậy cái gì thế....quả nhiên là say rồi." Cô nhỏ giọng lầu bầu.
Đinh Vũ Hề chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, nhìn không chớp mắt, anh cứ nhìn như vậy khiến Ngu Thư Hân thấy không tự nhiên chút nào.
Nghe nói sau khi đàn ông uống nhiều rượu sẽ không dễ dàng làm loạn, Ngu Thư Hân quyết tâm muốn chuốc say Đinh Vũ Hề. Cô nâng ly đưa cho Đinh Vũ Hề, nói: "Anh uống đi."
Đinh Vũ Hề không từ chối.
Anh cầm ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, hầu kết nhấp nhô trên dưới. Cổ áo mở rộng khiến nhìn anh nhiều thêm mấy phần gợi cảm khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.
"..."
Ngu Thư Hân mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, ly rượu trong tay bị cô siết chặt, trên ngón tay cô còn mang theo "Trứng bồ câu" vĩ đại, thoạt nhìn khiến tay cô tấu hài hơn hẳn.
Cô rút chiếc nhẫn trong tay ra, đặt lên bàn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tối nay chúng ta không về nhà sao?"
"Ừm."
"Vậy....Em ngủ trong phòng này, anh sang phòng khác ngủ a a a anh làm gì thế!"
Ngu Thư Hân hoảng hốt che mắt, một tay chỉ vào Đinh Vũ Hề.
Đối mặt với sự chỉ trích của Ngu Thư Hân, Đinh Vũ Hề cởi áo khoác ra, đặt lên khuỷu tay, vặn cởi ra một cái cúc áo, khó chịu điều chỉnh cỡ cổ áo.
Anh khó hiểu nhìn Ngu Thư Hân đang ngạc nhiên: "Mặc âu phục khó chịu, nên cởi áo khoác."
Quen mặc áo hoodie rồi, giờ lại mặc kiểu quần áo vải vóc tinh tế bó sát cơ thể này, làm sao mà thoải mái cho được, Đinh Vũ Hề nhíu mày, tiếp tục cởi cúc áo ở ống tay ra để cho thoáng chút.
Ngu Thư Hân cảnh giác nhìn chằm chằm từng cử động của anh từ đầu đến cuối, tựa như mèo hoang đang ngó chừng muốn đi lên trước mặt con người, cái đuôi có thể xù lông dựng thẳng lên bất cứ lúc nào.
Đinh Vũ Hề hỏi "Em không không thay quần áo à?"
"Tại sao em phải thay quần áo!"
Nói rồi, Ngu Thư Hân lùi lại một bước, suýt nữa bị vạt váy làm cho trượt ngã một phát, cô lảo đảo bám vào cái bàn, cuối cùng miễn cưỡng đứng vững được.
Ngu Thư Hân: "..."
Nhìn tình hình này, chắc chắn cần phải đi thay quần áo rồi, nhỡ đâu té ngã thì khó coi chết.
Trong tủ treo quần áo có áo ngủ, Ngu Thư Hân mở ra, lục tìm một bộ quần áo bảo thủ kín mít, cô phất phất tay với Đinh Vũ Hề, nói: "Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo."
Đinh Vũ Hề bình tĩnh nói: "Anh giúp em."
"Ai cần anh giúp!" Ngu Thư Hân lại xù lông.
Đẩy Đinh Vũ Hề ra ngoài cửa xong, bấy giờ Ngu Thư Hân mới bình tĩnh bắt đầu thay quần áo được. Lúc mặc áo cưới có thư ký giúp đỡ nên Ngu Thư Hân chẳng thấy mệt mỏi gì, đến lúc đứng đây cởi áo cưới mới biết áo cưới vừa nặng lại vừa to, còn có một cái khóa kéo thách thức người mặc ở sau lưng, Ngu Thư Hân mệt mỏi rã rời, không tài nào kéo được cái khóa kia xuống, lúc này cô thật sự là gấp đến nỗi muốn cầm kéo cắt áo cưới để chui ra ngoài rồi.

B?N ?ANG ??C
[ Trung H?n V? Tr?] Xuyên Thành V? C? C?a Nam Ph?
Non-FictionTên truy?n: Xuyên thành v? c? c?a nam ph? CP: Ngu Th? H?n × ?inh V? H? Tác gi?: B?t Tài Nh? Phó/ B?t Tài Nh? B?c Th? lo?i: Xuyên sách, hi?n ??i, s?ng v?n, h? ch?a tr?, HE S? ch??ng: 120 ch??ng (112 ch??ng + 8 phiên ngo?i) ~~~~~~V?n án~~~~~~ Ngu Th?...