抖阴社区

CU

347 52 15
                                    

CU: tên cửa hàng tiện lợi ở Hàn Quốc. Đọc là Ssi-yu, đồng âm với See you (gặp em).

Yeonjun tung tăng rảo bước về nhà sau khi tan học. Học thêm buổi tối thật sự là một cực hình mà. Hôm nay bố mẹ đều tan làm muộn nên đã nhắn tin rằng sẽ chờ cơm anh, vui quá là vui luôn. Bỗng, khi đi qua một con ngõ nhỏ, y thấy một nhóm học sinh bặm trợn đang vây quanh một ai đó, lại mấy cái trò cũ rích như là chấn lột tiền hay bắt nạt đây mà. Nếu là người bình thường, chắc sẽ đi qua để tránh rước họa vào thân hoặc gọi cảnh sát đến xử lý nhưng Choi Yeonjun là ai nào? Chính là con trai độc nhất của cảnh sát trưởng vùng này, kẻ nào to gan dám lộng hành ở chốn này của đại ca ta?

Thế là tạm biệt cơm nhà mẹ gọi, Yeonjun xông thẳng vào ngõ múa vài đường, giải cứu bạn học đang bị bắt nạt. Ồ, học sinh cùng trường.

"Nhóc không sao đúng không?"
Yeonjun phủi bụi trên người mình.

"Em em không sao." Nhóc con lắp bắp. "Hình như người có sao là tiền bối ạ..."

Ồ, giờ Yeonjun mới thấy má trái mình hơi nhức nhức. Mẹ nó thằng chó nào đánh vào mặt anh, có biết là đánh nhau phải né mặt ra không hả?

"Không sao đâu. Đàn ông đàn ang đấm có một phát ăn thua gì."

Yeonjun quét mắt nhìn người trước mặt. Đồng phục đã bị xô lệch, mái tóc cũng rối tung, gương mặt thì cắm xuống đất không ngước lên nhìn anh miếng nào. "Nhóc không sao thật đúng không? Có bị thương không? Có bị chúng nó lấy tiền không?"

Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc rối theo đó mà lắc lư theo.

"Vậy anh đi trước nhé. Về nhà cẩn thận nha."

Yeonjun nhấc cặp mình lên rồi ung dung về nhà. Anh vừa đi vừa huýt sáo hứng khởi, có lẽ dòng máu đại nghĩa của một cảnh sát chảy trong người anh, cứu được một người là vui đáo để. Xời, quá ngầu luôn.

Nhưng mà, tại sao cậu nhóc kia lại đi theo anh nhỉ? Ê có khi nào, lại thành kẻ bám đuôi không? Trong mấy quyển truyện trinh thám mà Yeonjun đọc, có nhiều nạn nhân sau khi được cứu, trở nên cảm kích với người cứu mình mà bám đuôi, làm này làm nọ, kiểu sùng bái đồ. Chậc chậc, mới chỉ cứu có một lần mà đã như vậy, cậu nhóc này thật là.

Anh tạm thời không nói gì mà lẳng lặng đi tiếp. Băng qua đến hết ngã tư, rẽ vào ngõ ở trong nhà rồi người kia vẫn đi theo anh. Trời ạ, có khi nào là kẻ bám đuôi thật chứ. Anh phải ngăn chặn lại ngay mới được.

"Này nhóc."

Cậu nhóc đi theo sau tự dưng bị gọi tên giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt to tròn.

"Anh biết là nhóc cảm kích anh vì anh đã cứu nhóc." Yeonjun vuốt tóc của mình ngược lên. "Nhưng mà không đến nỗi theo anh về tận nhà thế này chứ? Làm như vậy không tốt lắm đâu."

Người kia bị anh nói một tràng vậy, liền nghệt mặt ra. Phải mất một lúc cậu nhóc mới lí nhí nói. "Đây là đường về nhà em ạ..."

Ồ.

Ồ.

Ồ...

Trùng hợp quá ha.

{yeongyu} a spark of lifeN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?