Ha
Ha
Ha
Yeonjun cười ha ha mấy tiếng, bàn tay đang vuốt ngược tóc chuyển xuống xoa xoa gáy, rồi cúi đầu đầy ngại ngùng. "À thì ra nhà nhóc cũng ở khu này à. Thế, thế, nhóc về đi nhé. Anh về trước đây."
Nói rồi, Yeonjun chạy cắm đầu cắm cổ, không ngoảnh lại nhìn người kia phát nào. Xấu hổ phải nói là có thể chui xuống mấy tầng lõi trái đất cũng không hết.
Chào đón anh về nhà là hai vị phụ huynh đang coi tivi. Mẹ là người phản ứng đầu tiên với vết thương trên má của anh. Bà kêu ầm trời.
"Tôi với bố anh chờ anh về ăn cơm cả buổi tối. Anh thì hay rồi, cơm thì không ăn, nhà thì không về, tan học lại đi đánh nhau?"
Tuy rằng bố anh là cảnh sát trưởng khu này, nhưng mà một khi đã về nhà, thì cảnh sát trưởng cũng phải chịu thua nóc nhà. Thấy vợ mắng con, bố Yeonjun cũng ngay lập tức chau mày, mắng anh thêm mấy câu. Yeonjun thì hiểu tính mẹ, thả cặp xuống đất rồi chạy ù lại ôm lấy bà, than khổ. "Hu hu, con trai mẹ đi cứu người, chẳng may bị đánh, mẹ không thương con thì thôi mà lại nỡ lòng nào mắng con ư?"
Thế là mẹ Yeonjun lại ầm cả nhà, đòi đi đánh đứa nào đánh con trai mình.
Ừm...
Cả nhà náo loạn mất nửa tiếng mới an ổn ngồi ăn cơm. Yeonjun một tay ôm chườm nóng, một tay xúc cơm ăn. Ôi, cơm nhà ngon quá.
"À, nhà trên mới có thêm người đó. Em trai của Beomseok mới đỗ cấp ba ở trên này nên lên sống chung cùng thằng bé. Thằng bé tên Beomgyu, học cùng trường con đó."
Yeonjun gật gật gù gù, không để ý lắm. Nhà trên có một ông anh sinh viên năm hai, ở trọ tòa này của nhà Yeonjun từ năm ngoái. Tính tình cũng xởi lởi, chỉ là đi sớm về muộn, có vẻ rất bận rộn.
Ăn uống xong xuôi, Yeonjun đi tắm rửa, tiếp tục chườm nóng chườm đá bôi các thể loại thuốc mà mẹ đưa với hi vọng ngày mai không có thầy cô nào phát hiện ra.
Sáng hôm sau, vết sưng trên má đương nhiên không có đỡ được miếng nào mà còn sưng đậm hơn khiến anh phải đeo khẩu trang ra đường. Yeonjun chào mẹ rồi xách cặp đi học. Nhà Yeonjun ở tầng hai, khi đi cầu thang xuống, bắt gặp một bạn học sinh mặc đồng phục trường anh đang đi cách đó không xa.
Ủa, quanh đây làm gì có ai chung trường với Yeonjun đâu ta? Anh vừa đi vừa nghĩ, rồi nhớ ra thông tin cậu nhóc tầng trên mới chuyển đến.
Cơ mà, cái đầu tròn kia, trông quen lắm. Hình như anh gặp người này ở đâu rồi thì phải.
Ê? Đó không phải là cậu nhóc anh giải cứu hôm qua sao?!!
Cậu ta nói nhà em ở khu này, là ở tầng trên nhà Yeonjun luôn!?
Trùng hợp quá vậy?!
Cơ mà sau màn xấu hổ gần chết hôm qua, Yeonjun tự giác rút lui, không có chạy đến làm quen (lại) từ đầu. Anh giữ một khoảng cách nhất định rồi đi theo sau nhóc con.
Nhưng sao cậu ta lại rẽ phải nhỉ? Trường học ở bên trái cơ mà.
Cậu nhóc sau khi rẽ phải liền nhận ra có gì đó không đúng, ngay lập tức rút điện thoại ra xem.
