Sáng hôm sau....
Cơn đau đầu dữ dội ập đến ngay khi Wonwoo vừa mở mắt. Anh nhíu mày, đưa tay lên trán day nhẹ để xoa dịu cơn nhức nhối. Cảm giác uể oải lan khắp cơ thể, đầu óc trống rỗng như thể não bộ đã bị ai đó xoá sạch mọi ký ức về đêm qua. Chỉ đến khi ánh nắng mặt trời len lỏi qua rèm cửa, rọi thẳng vào mặt, Wonwoo mới thực sự tỉnh táo hơn một chút. Cảm giác lạ lẫm trong căn phòng khiến anh thoáng giật mình. Đây không phải là phòng anh
Và rồi...Wonwoo nhận ra có một cánh tay đang vắt ngang eo mình. Một hơi thở ấm áp phả nhẹ lên gáy anh. Cả người Wonwoo cứng đờ, anh quay đầu lại và gần như chết đứng ngay tại chỗ
Kim Mingyu...
Mingyu đang nằm ngay bên cạnh anh, ngủ say như chết. Cậu ta không mặc áo, chăn kéo đến ngang eo để lộ bờ vai rộng cùng phần ngực rắn chắc. Những dấu vết đỏ nhạt lờ mờ trên làn da khiến Wonwoo bàng hoàng. Wonwoo cúi xuống nhìn mình cũng chẳng khá hơn là bao. Những vết hôn đỏ còn in hằn trên cơ thể anh, điều quan trọng là anh cũng không mặc quần áo.
Cảnh tượng này không thể nào hiểu lầm được. Wonwoo cảm thấy cả người lạnh toát, tim đập mạnh đến mức lồng ngực muốn như nổ tung.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy??"- nội tâm Jeon Wonwoo
Wonwoo cố lục lại trí nhớ. Bữa tiệc...rượu....Soonyoung....rồi Mingyu đến....
Mọi thứ sau đó đều là một khoảnh trống mơ hồ. Anh không nhớ gì hết. Wonwoo cảm thấy cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, bàn tay vô thức siết chặt lấy chăn.
"Là mình đã làm sao?? Hay chính là Mingyu đã giở trò với mình?" - nội tâm Jeon Wonwoo
Wonwoo nghiến răng, thầm mắng bản thân "Mày đúng là ngu ngốc mà"
Không thể để Mingyu tỉnh dậy và thấy cảnh này được. Anh nhanh chóng cẩn thận gỡ cánh tay của Mingyu ra khỏi người mình, nhích từng chút một để không đánh thức cậu. Sau khi rời giường, Wonwoo nhặt từng món đồ của mình đang nằm vương vãi trên sàn nhà, mặc lại quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể.
Anh liếc nhìn Mingyu lần cuối. Cậu ta vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn mà không hề biết rằng người ngủ cùng mình đêm qua đang chuẩn bị bỏ trốn. Wonwoo hít sâu, quay lưng rời khỏi phòng mà không để lại một dấu vết nào.
Không một lời từ biệt.
Không một lời giải thích.
Và cũng không có một chút ý định đối mặt với chuyện vừa xảy ra.
.....
Wonwoo rời khỏi căn hộ của Mingyu mà không một lần ngoái đầu lại. Gió sáng sớm thổi lạnh buốt nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Anh gọi xe về thẳng nhà, khoá trái cửa phòng và ném điện thoại lên bàn mà không thèm nhìn vào nó.
Cả ngày hôm đó, Wonwoo không hề mở máy. Và một lần nữa, anh khiến Hong Jisoo đứng ngồi không yên. Wonwoo không muốn nhận bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Không muốn đối mặt với bất cứ ai, đặc biệt là Kim Mingyu
Ở phía bên kia....
Khi Mingyu thức dậy, cậu đã lập tức nhận ra sự vắng mặt của Wonwoo. Chỗ trống bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu. Mingyu ngồi dậy, đưa tay lên trán, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cảm giác điên cuồng đó vẫn còn tồn tại trong anh

B?N ?ANG ??C
[MINWON-MEANIE] KHI ?? G?P ??
Fanfiction? m?t quán bar nào ?ó... "Xin l?i t?i ?i" "Xin l?i, ???c ch?a?" ///// " Jeon Wonwoo, anh có ngh? mình nên th? m?t th? gì khác ngoài c?i nhau kh?ng? "Th? khác là th? gì?" " Nh? vi?c mình yêu nhau ch?ng h?n.." "Mày b? ?m ??u à?"