"Phu nhân!" Cố Thanh Từ gọi một tiếng, kéo Nguyễn Chỉ ra khỏi cơn thất thần.
Nguyễn Chỉ nhìn đôi môi run rẩy của Cố Thanh Từ.
"Sao lại xuất hiện như thế này?" Nguyễn Chỉ hỏi, giọng lạnh lẽo và căng thẳng.
"Tôi sợ phu nhân lo lắng nên lên đây báo một tiếng, tiện thể mang mấy thứ này cho phu nhân, nhờ phu nhân cất giấu giúp. Tôi còn phải xuống dưới nữa." Cố Thanh Từ nói, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Chỉ.
Dù đã vào mùa hè, nhưng mưa lớn vẫn khiến thời tiết khá lạnh.
Cố Thanh Từ toàn thân ướt sũng, có chút lạnh, nhìn Nguyễn Chỉ sạch sẽ gọn gàng, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm trên người nàng, ôm vào chắc chắn vừa mềm vừa thơm.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Cố Thanh Từ, nàng vội vàng lắc đầu xua đi.
"Ngồi xuống, nói rõ ràng." Nguyễn Chỉ nói, đưa mắt nhìn quanh, lấy một chiếc khăn khô đưa cho Cố Thanh Từ, rồi đẩy đĩa bánh điểm tâm cùng chén nước nóng trên bàn đến gần nàng.
Nhìn Cố Thanh Từ đang ngồi ngay trước mặt, Nguyễn Chỉ cảm thấy khoảng trống trong lòng vừa nãy như được lấp đầy.
Cố Thanh Từ liếm môi, đặt bọc đồ được bọc bằng vải dầu xuống đất, trước tiên uống một hơi nước.
"Là thế này..." Cố Thanh Từ kể lại chuyện dưới chân núi cho Nguyễn Chỉ nghe.
"Trong hộp gỗ của Quách Đồng Nghi có một chùm chìa khóa, trước đây tôi từng đến phủ của hắn, thấy hắn mở kho, nên liền quay lại đó lần nữa, lấy một ít đồ ra ngoài. Cộng thêm những thứ trong hộp, tất cả đều ở đây. Những thương nhân khác tôi đã đưa lên tầng hai của Phẩm Tiên Các ở tạm, mỗi người họ đều trả thù lao cho tôi, cũng nằm trong này." Cố Thanh Từ dùng khăn lau đi nước mưa trên mặt rồi nói.
"......" Nguyễn Chỉ lắng nghe, không ngờ Cố Thanh Từ xuống dưới một chuyến mà làm được nhiều việc như vậy.
"Phu nhân, phu nhân xem chỗ này có đáng giá không? Trước đây đã đưa cho hắn nhiều bạc như vậy, chừng này có đủ không?" Cố Thanh Từ cúi người mở bọc đồ ra cho Nguyễn Chỉ xem.
Nguyễn Chỉ trừng lớn đôi mắt phượng.
Tận mắt chứng kiến còn chấn động hơn là chỉ nghe kể, nào là bạch ngọc Hòa Điền thượng hạng, thỏi vàng, dạ minh châu..., tất cả đều vô cùng giá trị.
Cố Thanh Từ đây là đã cướp sạch kho của Quách Đồng Nghi rồi sao?!
"Hẳn là đủ rồi..." Nguyễn Chỉ chậm rãi nói.
"Vậy thì tốt. Phu nhân, ở đây còn có hai quyển sổ sách, phu nhân xem có thể dùng được không. Quách Đồng Nghi mất đồ, đang đội mưa tìm khắp nơi. Tôi là lén lút lấy đi, những thương nhân kia đều đã ngủ cả rồi. Tôi vẫn phải xuống dưới, tránh bị nghi ngờ, sáng mai tôi sẽ từ cổng chính lên." Cố Thanh Từ đưa hai quyển sổ sách cho Nguyễn Chỉ.
Nhìn thấy sổ sách, Nguyễn Chỉ dần bình tĩnh lại.
"Hai quyển này đều là sổ sách tư của Quách Đồng Nghi, một quyển ghi chép thu chi tại Mân Sơn Thành, bao gồm khoản tiền nhận hối lộ từ thương nhân cũng như ngân lượng triều đình phân bổ cho việc xây đê sửa đập. Còn một quyển là danh sách quà biếu cho tri phủ và các quan trên. Sổ quà biếu này tạm thời giữ lại, lần này không nên đụng chạm quá sâu. Quyển sổ thu chi có thể giao cho Triệu tướng quân đóng quân tại đây, hắn xem như người ngay thẳng, hơn nữa lần này đê vỡ, Quách Đồng Nghi khó mà thoát tội." Nguyễn Chỉ lật qua sổ sách rồi nói với Cố Thanh Từ.
