抖阴社区

Ch??ng 71

218 28 0
                                        

Editor: SKZ.Felix

Chương 71

Trung ương Tinh, Bệnh viện Trung ương số Một

Nhìn căn phòng bệnh trắng toát trước mắt, cả người Phí Hiểu lạnh ngắt. Máu trong cơ thể như đông cứng lại, đến hô hấp cũng nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Con trai cô đang ở bên trong. Tiểu Minh mắc Hội chứng Sụp Đổ Năng Lượng, lúc này đang được điều trị trong đó.

Lồng ngực Phí Hiểu phập phồng, ánh mắt có chút hoảng hốt. Cô quên mất mình đã chạy một mạch đến đây sau khi xuống phi thuyền. Bây giờ, cả người cô như không còn chút sức lực nào. Những giọt mồ hôi trên trán tụ lại thành dòng, chảy dọc xuống gò má rồi len lỏi vào vùng cổ tái nhợt.

"Đỗ Huân..." Phí Hiểu nhìn thấy bóng người quen thuộc trước phòng bệnh. Cơ thể vốn như đang trôi nổi giữa không trung bỗng tìm được một điểm tựa. Cô vội vàng chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay anh ta, móng tay dài bấm sâu vào da thịt đối phương.

Đôi mắt Đỗ Huân đầy tơ máu. Anh ta ngẩng đầu nhìn Phí Hiểu, trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc xa lạ, lạnh lẽo đến tận xương.

Phí Hiểu bất giác lùi lại một bước. Bàn tay đang nắm chặt cũng dần buông ra. Cô cố giữ vững chút tỉnh táo cuối cùng, run rẩy hỏi: "Tiểu Minh... Tiểu Minh thế nào rồi?"

Đỗ Huân liếc nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời..

"Người nhà Đỗ Minh đâu." Cửa phòng điều trị mở ra. Một bác sĩ khoác áo blouse trắng bước ra từ bên trong.

"Là tôi! Tôi là người nhà của Đỗ Minh!" Phí Hiểu lao đến, như bám vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng mà nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ. Giọng nói gần như nghẹn lại: "Tôi là mẹ của thằng bé! Tiểu Minh giờ sao rồi?"

Bác sĩ lắc đầu với vẻ mặt áy náy và đầy tiếc nuối: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng tốc độ sụp đổ năng lượng của cậu bé quá nhanh. Khi đưa đến đây, chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tình trạng ổn định chứ không thể chữa trị để hồi phục lại cho cậu bé."

Ông dừng một lát, giọng nói mang theo sự thương cảm:

"Các người nên chuẩn bị tâm lý. Dù có máy móc hỗ trợ để duy trì hoạt tính tế bào, làm chậm tốc độ sụp đổ... nhưng... hãy trân trọng những ngày cuối cùng này bên thằng bé. Sau này, e rằng... sẽ không còn cơ hội nữa."

Nước mắt Phí Hiểu lập tức trào ra. Cô lắc đầu liên tục, không tin vào những gì mình vừa nghe được:

"Không thể nào! Trước đó thằng bé vẫn còn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên... đột nhiên không còn sự sống được? Bệnh nào mà chẳng có quá trình phát bệnh chứ? Con trai tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh, không thể nào đột ngột bị Sụp Đổ Năng Lượng như vậy! Bác sĩ, ông đang lừa tôi đúng không? Ông nói đi, ông đang lừa tôi đúng không?"

Nước mắt đầm đìa trên gương mặt tái nhợt, cô gần như van xin bác sĩ hãy nói rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Bác sĩ thở dài, ánh mắt đầy nặng nề:

[?am m?] Th?n Y Tinh T?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?