抖阴社区

4

139 23 0
                                        

Căn phòng học cũ vẫn vậy. Nhưng hôm nay, Seulgi cảm thấy nó mang một bầu không khí khác biệt. Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô tìm gặp Kyung và biết về Choi Kyung - nhạc sĩ huyền thoại bị lãng quên. Cuộc trò chuyện hôm ấy khiến trái tim Seulgi thắt lại. Không phải vì sự thật đau lòng về Choi Kyung, mà vì câu chuyện của bà giống với chính cô và người lạ mặt-những kẻ chỉ có thể trao đổi với nhau qua âm nhạc và những mẩu giấy vụn.

Cô đã biết, thật sự người đang chơi đàn cùng cô mỗi ngày, thật sự đến từ 100 năm trước, Seulgi đặt tay lên cây đàn piano, lướt qua những phím đàn lạnh ngắt. Lần cuối cùng cô nghe thấy tiếng đàn của Jaeyi là khi họ chơi cùng nhau bản Endless Waiting. Từ hôm đó, mỗi ngày cô đều viết một mẩu giấy và để lại trên phím đàn, nhưng tất cả đều biến mất không một lời hồi đáp.

"Người lạ, cậu đang ở đâu?"

Câu hỏi của Seulgi chỉ được đáp lại bằng sự im lặng. Nhưng hôm nay, Seulgi không chỉ đến để chơi đàn. Cô muốn tìm thêm manh mối về Jaeyi, hoặc về Choi Kyung. Cô không biết lý do vì sao mình có thể liên lạc với Jaeyi qua cây đàn này, nhưng có điều gì đó mách bảo cô rằng những thứ khác cũng có thể để lại dấu vết.

Cô bắt đầu lướt tay lên bề mặt tường, nơi những viên gạch cũ kỹ trơ trọi hiện lên dưới ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều.

Và rồi, khi ánh sáng khẽ chiếu lên một góc khuất gần cửa sổ, cô nhìn thấy chúng.

Những vết chữ mờ nhòe, gần như đã biến mất theo thời gian, nhưng vẫn để lại một vài dấu tích.

Seulgi nheo mắt, cố gắng đọc từng nét chữ nguệch ngoạc khắc lên tường.

"J...a...e...y...i"

Đó là tên của cậu sao?

Cô thở gấp, trái tim đập mạnh. Tại sao một cái tên lạ lại xuất hiện ở đây? Liệu có một người nào đó hôm qua để đến đây và vẽ bậy lên không Seulgi đặt tay lên vết chữ, đầu ngón tay cảm nhận sự sần sùi của bức tường. Một dòng chữ khác cũng hiện ra ngay bên dưới, nét chữ mảnh mai nhưng mạnh mẽ. Những ngón tay Seulgi run rẩy. Cô không thể tin rằng thật sự, người ấy đã cố gắng liên lạc với cô qua cách này. Cũng không thể ngờ rằng những vết chữ ấy vẫn còn tồn tại.

Cô vội vàng lấy một cây viết từ trong túi, khắc lên tường một câu trả lời.

"Tớ thấy rồi. Tớ đang ở đây. Jaeyi, cậu có nghe thấy tớ không?"

Nhưng vẫn không có tiếng đàn hồi đáp, Seulgi mím môi, ánh mắt không rời khỏi bức tường.

"Cậu đang ở đâu, Jaeyi?"

Một tuần sau.

Seulgi đứng sau cánh gà, tay siết chặt lấy đôi bàn tay của mình. Ánh đèn sân khấu từ phía trước chiếu sáng một cách chói lóa, làm đôi mắt cô nhòe đi.

Hôm nay là ngày cuộc thi biểu diễn quan trọng của cô, đánh dấu sự trở lại của nhạc công 'thiên tài' Woo Seulgi. Một sự kiện mà nếu thất bại, mọi nỗ lực luyện tập của cô sẽ trở nên vô nghĩa, và cả khoảng thời gian cô cùng với Jaeyi cũng sẽ trở nên vô ích.

[ friendly rivalry ] - endless waitingN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?