抖阴社区

#3

140 20 7
                                        

Taehyun nhìn người đang bất tỉnh dưới nền đất lạnh, ánh mắt tối lại. Hắn không hiểu sao mình lại bước tới, càng không hiểu tại sao tay mình lại vươn ra đỡ lấy Beomgyu.

Một giây. Chỉ một giây thoáng qua.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn thoáng gợn lên những cảm xúc mơ hồ. Có thứ gì đó chạm vào đáy lòng hắn, rất nhẹ, rất khẽ, nhưng hắn không muốn nhìn thẳng vào nó.

Hắn nhíu mày.

Mày điên rồi.

Không nghĩ thêm một giây nào nữa, Kang Taehyun gọi người vào để họ bế Beomgyu đi.

Gương mặt hắn trở về vẻ lãnh đạm như cũ, cứ như khoảnh khắc vừa rồi chưa từng tồn tại.

.

Beomgyu mở mắt, căn phòng mờ mờ tối khiến anh phải chớp mắt vài lần để nhìn rõ. Tĩnh lặng. Lạnh lẽo.

Không có tiếng người. Không có âm thanh máy móc. Chỉ có nhịp thở của chính mình, nặng nề và đứt quãng.

Cơn đau đầu vẫn âm ỉ. Mỗi nhịp thở đều khiến ngực anh đau nhói. Cảm giác như vừa rơi từ một nơi rất cao xuống.

Cạch.

Cánh cửa khẽ mở. Âm thanh vừa đủ để đánh thức cảnh giác trong người Beomgyu.

Kang Taehyun bước vào, tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Beomgyu không chút cảm xúc.

"Dậy rồi à?"

Beomgyu sững người. Câu đầu tiên bật ra khỏi miệng lại ngớ ngẩn đến mức chính anh cũng thấy xấu hổ:

"G-gì...? Anh nhìn thấy tôi á?"

"..."

Taehyun dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn anh. Một nụ cười mơ hồ thoáng lướt qua môi hắn.

"Tôi có nên giả vờ không nhìn thấy cậu không?"

Hắn tiến lại gần, từng bước đều nhàn nhã, bình tĩnh. Hơi thở lạnh của căn phòng càng khiến không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng Taehyun vẫn giữ vẻ điềm nhiên đó.

Beomgyu hơi co người lại theo phản xạ. Nhưng không ngờ, Taehyun lại ngồi xuống cạnh giường, không hề đe dọa, không một động tác nào là muốn làm anh đau.

Ngược lại, hắn đưa tay ra chạm nhẹ lên trán Beomgyu.

Lạnh.

"Không sốt. Vậy là cậu chưa quá yếu."

Beomgyu ngơ ngác nhìn hắn. Không hiểu nổi hành động này là gì.

Taehyun chậm rãi rút tay về, rồi thấp giọng nói, như thể đang buông một lời an ủi:

"Cậu may mắn. Lẽ ra cậu không nên tỉnh lại. Nhưng... tôi đổi ý."

Anh mở to mắt.

"Tại sao?"

Taehyun không trả lời. Chỉ đứng dậy, bước đến cửa sổ, ánh mắt dõi ra bên ngoài như không muốn bị ai nhìn thấu.

"Trên đời này, không có gì tình cờ cả."

Một khoảng lặng trôi qua, rồi hắn tiếp lời:

Taegyu ? D?n th?nN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?