抖阴社区

hèn nhát (2)

288 36 0
                                        

6.

Hôm đó, trời rơi những cơn mưa rả rích như những hạt bụi rơi qua một cái lọ thủy tinh đã vỡ, không ai muốn nhìn thấy nhưng lại không thể tránh khỏi. Từng cơn mưa nhỏ như những lời chưa nói, lặng lẽ đập vào cửa sổ xe ô tô, và Yoo Jaeyi ngồi im, mắt nhìn ra ngoài, lòng không thôi xoay vần trong những câu hỏi nó không muốn trả lời.

Nó đang đợi Seulgi.

Lần này là ở công viên gần bờ sông, nơi nó và em đã từng ngồi im lặng nhìn những chiếc thuyền trôi qua, nơi nó tựa đầu vào vai em mà không cần nói lời nào, chỉ để cảm nhận hơi thở ấy ở gần. Một nơi cũ, nhưng lần này có gì đó khác biệt.

Nó biết Seulgi sẽ đến, không phải vì họ đã hẹn trước, mà là vì nỗi nhớ luôn biết cách gọi tên nhau dù có giấu kín đến đâu. Nó không ngạc nhiên khi thấy Seulgi bước đến, dù hơi thở của nó có chút khó nhọc như người đang phải tìm lại một điều gì đó đã mất từ lâu. Em mặc áo khoác dài, tóc vẫn buông xõa nhẹ nhàng như lần đầu gặp, ánh mắt trống rỗng nhưng lại mang theo chút kỳ vọng không thể nói thành lời.

“Tớ đến muộn.” Seulgi lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi.

“Không sao.” Jaeyi đáp, nhưng bên trong nó lại cảm thấy một thứ gì đó khó chịu, như một vết xước không thể lành.

Seulgi đứng trước nó, không bước vào, chỉ đứng đó, tựa như một người đang lưỡng lự giữa việc bước tới hay rút lui. Jaeyi ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào em.

“Sao cậu không nói gì?” Seulgi khẽ hỏi, một chút lạ lẫm trong giọng nói. Em hạ mắt xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn Jaeyi.

Jaeyi chỉ mím môi, không phải là nó không muốn nói gì, mà là nó đã nói hết rồi, mỗi lần nó cất lời, lại cảm thấy như những lời ấy chẳng bao giờ đủ để chữa lành vết thương. Nó không thể giải thích cho Seulgi hiểu, rằng những tổn thương không chỉ do một lần ra đi mà gây ra, mà là những lặng im, những lần bỏ đi mà không nói lời từ biệt.

Im lặng bao trùm họ, nhưng lần này không phải là sự im lặng của những người không còn gì để nói, mà là sự im lặng của những người đang cố gắng hiểu được nhau một lần nữa.

Một lúc lâu sau, Seulgi khẽ thở dài, rồi bước gần thêm một bước, kéo bàn tay của mình ra về phía Jaeyi, như thể muốn chạm vào nó, muốn nối lại cái gì đó đã bị vỡ nát từ lâu. Mắt em không rời khỏi bàn tay ấy, có thể chính bàn tay ấy là cầu nối duy nhất còn lại giữa họ.

“Tớ biết, cậu vẫn không thể tha thứ cho tớ.” Giọng Seulgi yếu ớt, sợ rằng một câu nói nào đó không đúng sẽ khiến mọi thứ vỡ vụn lần nữa, “Nhưng tớ không thể sống mà không có cậu bên cạnh. Cậu là một phần trong cuộc sống của tớ, Jaeyi. Tớ cần cậu. Lần này, tớ sẽ không buông tay.”

Jaeyi nhìn vào bàn tay đang giơ ra, sau một khoảnh khắc dài như một thế kỷ, nó khẽ lắc đầu. Đó là một phản ứng không chủ ý, một động tác vô thức của một người đang quá mệt mỏi với chính những cảm xúc của mình.

“Cậu biết không? Mình đã đợi cậu rất lâu, Seulgi.” Jaeyi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nó trầm, nhưng không thể giấu được sự tổn thương trong từng chữ, “Đợi cậu quay lại, đợi cậu nhìn thấy mình. Nhưng cậu lại cứ đi như vậy... Cậu nghĩ rằng chỉ cần những lời này là đủ sao?”

lee hyeri × chung subin | khát v?ngN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?