抖阴社区

C31 - Vòng thi k?t thúc

15 0 0
                                        

Vân Tú vừa dứt lời, bỗng có ai đó đứng lẫn trong đám người chợt kêu gào thảm thiết.

"Á á á! Đau quá! Đau quá!" Chu Gia Ngư nhìn về hướng âm thanh phát ra, tên lưu manh lần trước định làm nhục Vân Tú đang điên cuồng giãy giụa, liên tục cào cấu sau lưng mình. Dân làng xung quanh thấy thế bèn vội vàng tránh xa, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi.

"A a a! Cứu tôi, cứu tôi với!" Tên đồng bọn còn lại cũng kéo áo, nằm phịch xuống cọ mạnh lên nền đất gồ ghề, chẳng mấy chốc mà da thịt sau lưng gã đã máu me bê bết.

"Còn không mau trói bọn họ lại!" Trưởng làng nghiến răng nghiến lợi quát.

Đám người chần chờ tiến đến, dùng dây thừng trói chặt hai gã nọ, ngăn chúng không tiếp tục tự làm mình bị thương.

"Hôm nay tao phải giết mày!" Trưởng làng quay đầu, luôn miệng chửi rủa Vân Tú, "Đồ khốn nạn! Chính mày đã hại chúng tao thành thế này!"

Vân Tú lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt độc ác khiến trưởng làng cũng phải dè chừng, nhẹ nhàng nói: "Các người đương nhiên có thể giết tôi... Cơ mà, các người tưởng giết tôi rồi thì các người sẽ thoát được sao?"

Vẻ mặt dữ tợn của trưởng thôn xen lẫn sự sợ hãi. Vân Tú đưa mắt nhìn đám dân làng, hễ ánh nhìn của cô gái lướt tới đâu, đám người lại vội vàng cúi đầu né tránh. Thấy thế, Vân Tú cười lạnh: "Tôi chết thì các người cũng xong đời!"

Cô chỉ vào bọn Chu Gia Ngư đang đứng bên cạnh, giọng lạnh như băng, "Sợ chết nên muốn nhờ người ngoài tìm đường sống cho mình à? Nằm mơ đi... Hãy nghĩ đến những tội lỗi mà các người đã gây ra, dù các người có trốn khỏi làng cũng vô ích."

Vân Tú nói xong bèn điên loạn cười to, tiếng cười the thé chói tai khiến người ta khiếp đảm. Hai tên lưu manh bị trói vẫn kêu gào thảm thiết, âm thanh hỗn tạp hòa vào nhau cùng ánh mắt sợ hãi của những người có mặt khiến cả ngôi làng như chìm trong tuyệt vọng.

"Cứu tôi... cứu tôi với..." Tiếng kêu của gã lưu manh đã dần trở nên yếu ớt. Chu Gia Ngư quan sát, phát hiện sau lưng gã đã chảy máu đầm đìa, đọng thành một vũng nhỏ trên nền đất.

Gương mặt của trưởng làng vặn vẹo như ác quỷ dưới địa ngục, ông ta nghiến răng: "Dù chúng tao chết cũng phải kéo mày theo cùng! Giết nó!"

Ông ta vừa dứt lời, dân làng bèn cầm vũ khí lăm lăm tiến tới. Dù sức chiến đấu của bọn họ không mạnh nhưng quân số lại đông, mỗi người chỉ cần đánh một cái là đủ để tiễn đám Chu Gia Ngư về với ông bà.

Từ Nhập Vọng và Chu Gia Ngư cầm xẻng sắt đứng phía trước. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt, chợt một âm thanh vang dội đột ngột phát ra từ ngay phía sau đám đông.

"Đoàng!"

Từ Nhập Vọng giật mình: "Tiếng súng?!"

Chu Gia Ngư, Từ Nhập Vọng và Đàm Ánh Tuyết quay sang, cả ba trợn mắt há hốc miệng nhìn một tốp người mặc đồng phục không biết từ đâu xông tới.

"Cảnh sát đây! Bỏ vũ khí xuống!" Một người trong số đó hô to.

Tình huống xảy ra quá bất ngờ nên ai nấy đều ngơ ngác, ngay cả Vân Tú cũng chưa kịp hoàn hồn. Cô đã chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây, ai dè lại có mười mấy cảnh sát đặc nhiệm võ trang đầy đủ đột ngột xuất hiện.

[DM/Edit/Full] Ng? Hành C?a Ta Thi?u Em - T?y T? T?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?