Editor: Nina
Giọng Cảnh Chiêu quá nhẹ quá dịu dàng, Tống Mộ Phương cúi đầu, trong lòng lại có ảo giác như Cảnh Chiêu muốn học hành nghiêm chỉnh là vì mình:【Hai mười một, vậy là sao?】
【Cái gì vậy là sao?】Hiển nhiên là hai mười một không hiểu được sự bối rối của Tống Mộ Phương lúc này.
Tống Mộ Phương hơi lắp bắp:【Thì, vừa nãy, Cảnh Chiêu nói sau này cậu ấy sẽ học hành đàng hoàng, cậu ấy nói vậy là vì tôi sao?】Khi nói đến đoạn sau, Tống Mộ Phương bỗng cảm thấy tim mình đập gia tốc.
【Đương nhiên rồi!】Không hiểu sao giọng 1111 còn rất hưng phấn, giây phút trái tim Tống Mộ Phương vừa hẫng một nhịp, hệ thống 1111 nói nốt suy đoán của mình:【Cậu vừa nói lời quá đáng như vậy, chắc chắn là nam chính Cảnh Chiêu đã hận cậu thấu xương. Cậu ta vừa bị cậu khơi dậy quyết tâm học hành, đợi sau này vả mặt cậu đó.】
Hóa ra là vậy ư?
1111 vừa nói xong, Tống Mộ Phương tức thì cảm thấy quả nhiên mình quá tự mình đa tình.
Tiếng nói chuyện của 1111 trong đầu vẫn chưa ngừng:【Thân làm nhân vật phụ độc ác thì chức trách của chúng ta chính là nhảy nhót qua lại trước mặt nam chính rồi bị vả mặt. Ngoài ra còn kích thích lòng hăng hái muốn lật ngược số phận của nam chính! Biểu hiện của ký chủ vừa rồi rất ok, mong hãy tiếp tục phát huy. Có hai mười một tôi đây bày mưu tính kế cho cậu, ngày bị đưa vào danh sách lên dĩa sẽ tới ngay thôi!】
Tống Mộ Phương đã hoàn toàn bị 1111 thuyết phục.
Ánh mắt cậu dao động, nhưng vẫn không dám đối mắt với Cảnh Chiêu, bỏ lại một câu "Vậy sau này cậu phải cố gắng lên" bằng giọng nói khô khan rồi nhanh chóng thanh toán, rời khỏi quán cơm nơi Cảnh Chiêu làm thêm.
Mấy ngày nghỉ Quốc khánh trôi qua nhanh như gió, chớp mắt đã đến ngày trở lại trường.
Khi Tống Mộ Phương đeo chiếc cặp đầy sách vở và đề thi bước vào lớp thì phát hiện Lý Bất Ngôn thường nay đến lớp sát giờ đã có mặt trong lớp còn sớm hơn cả cậu.
"Lý Bất Ngôn, hôm nay cậu tới sớm thật đấy." Tống Mộ Phương để cặp lên ghế, chào hỏi với bàn sau.
Lý Bất Ngôn ngoáy bút chép bài tập, chữ viết ra như gà bới, trông như sắp phi ra khỏi trang giấy. Vì vội cho kịp giờ nên cậu ta còn không rảnh nâng đầu lên: "Hu hu hu biết sao được, mỗi lần làm bài tập thì điện thoại đều tự động nhảy vào tay tôi, đợi đến khi phản ứng lại thì hôm sau đã phải lên trường rồi. Thầy cô điên quá, giao nhiều bài tập đến mức làm không xuể. Tống Mộ Phương, cậu làm xong hết bài tập toán chưa?"
"Xong rồi." Tống Mộ Phương gật đầu.
"Xong ngữ văn chưa?"
"Xong rồi."
Cuối cùng Lý Bất Ngôn cũng ngẩng đầu lên: "Không phải chứ? Tống Mộ Phương, bài tập ngữ văn nhiều dữ vậy mà cậu cũng làm xong hết rồi?"
Tống Mộ Phương suy nghĩ, trả lời: "Nếu chỉ có ba bài thi, hai bài tập làm văn cộng thêm hai mươi trang sách bài tập, thì chắc là xong hết rồi."
"!!!"
Lý Bất Ngôn làm vẻ mặt kinh hãi: "Cái gì! Giáo viên ngữ văn còn bảo làm sách bài tập? Tiêu rồi, tôi tiêu rồi..."
Tống Mộ Phương nhìn biểu cảm trên mặt Lý Bất Ngôn chuyển từ sốc sang hối hận rồi xám như tro tàn trong vài giây: "... Chúc cậu may mắn."
Xoay người ngồi hẳn hoi, Tống Mộ Phương lấy bài tập trong kỳ nghỉ từ trong cặp ra để lên bàn, đợi lớp phó các môn đến thu bài tập.
Hôm nay Cảnh Chiêu đến khá sớm, Tống Mộ Phương vừa phân loại bài tập các môn xong thì đã nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở Cảnh Chiêu đã đến.
Động tác của Tống Mộ Phương đình trệ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục làm chuyện của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Vài phút sau, Cảnh Chiêu đi vào lớp, ngồi xuống bên cạnh Tống Mộ Phương.
"Chào buổi sáng." Cảnh Chiêu mở miệng trước, chào hỏi với Tống Mộ Phương.
Tống Mộ Phương trả lời bằng một tiếng hừ không nhẹ không nặng.
Vừa mới nhìn hai trang sách, sau lưng đã bị Lý Bất Ngôn bàn sau chọc chọc, vừa ngoảnh đầu lại thì đối diện với đôi mắt vô cùng đáng thương của cậu ta: "Tống Mộ Phương, cậu cho tôi mượn bài tập ngữ văn xíu được không?"
Tống Mộ Phương gật đầu, đưa sách bài tập, không cầm lòng được nhìn lướt qua Cảnh Chiêu.
Không biết là lời Cảnh Chiêu nói lần trước có chịu giữ lấy lời không.
"Tôi làm xong hết bài tập rồi, cậu có muốn kiểm tra không?" Cảnh Chiêu đột nhiên cất lời.
Thật ra Tống Mộ Phương cũng muốn xem bài tập của Cảnh Chiêu thật.
Hai mắt cậu sáng lên, vừa định đáp được thì kịp thời nhận ra thân phận nhân vật phụ độc ác của mình, bàn tay duỗi ra muốn nhận lấy sách bài tập đổi thành động tác xua tay từ chối: "Bài tập của cậu liên quan gì đến tớ."
Cảnh Chiêu lấy sách bài tập về, không nói gì nữa.
Lớp phó môn nhanh chóng đến thu bài tập về nhà. Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, cô chủ nhiệm Khương Vi bước vào lớp. Trước tiên, cô phát bài thi tháng trước xuống, so sánh điểm trung bình của lớp với các lớp còn lại, khen ngợi những bạn có thành tích tốt trong kỳ thi lần này, cuối cùng còn khen riêng bạn cùng bàn của Tống Mộ Phương——Cảnh Chiêu.
"Trạng thái học tập của bạn Cảnh Chiêu dạo này khá tốt, kỳ thi lần này tiến bộ rất nhiều, môn toán thi được 89 điểm, chỉ thiếu một điểm là đạt tiêu chuẩn. Cô rất coi trọng em, mong về sau em cũng sẽ tiếp tục phát huy."
Tống Mộ Phương chuyển trường đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy Cảnh Chiêu không nằm trong danh sách bị cô phê bình mà là khen ngợi, lòng thầm thấy vui thay Cảnh Chiêu.
Không ngờ quay đầu nhìn sang, khuôn mặt Cảnh Chiêu vẫn lạnh lùng như cũ, không có vẻ gì là vui vẻ vì được cô khen ngợi.
Cậu thật sự không hiểu được suy nghĩ của Cảnh Chiêu, hình như không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Xem ra lời cậu nói hôm nghỉ lễ Quốc khánh thực sự có thể kích thích Cảnh Chiêu có suy nghĩ muốn học hành nghiêm túc, vậy vì đúng là đỉnh thật.
Nhưng cũng chẳng có gì đáng tự hào cả. Có thể khiến Cảnh Chiêu sinh ra phản ứng lớn như vậy khiến cậu cảm giác có lẽ Cảnh Chiêu đã hận cậu thấu xương.
Tống Mộ Phương chống cằm, cúi đầu nhìn đôi chân vẫn còn nguyên vẹn dưới gầm bàn, càng thấy chán nản hơn.

B?N ?ANG ??C
[On-going] T?i tr? thành ánh tr?ng sáng c?a nam chính c? ch?p
RomanceTác gi?: An Tri Quy Ngu?n: T?n Giang Th? lo?i: Xuyên sách, h?c ???ng, h? th?ng, nh? nhàng, ch?a lành, ng?t, HE S? ch??ng: 52 ch??ng + 2 ngo?i truy?n [2019-2020] Tình tr?ng: Qu?t chap trong v? v?ng... [2025] Editor: Nina 児奈 ――――― M?t mi?ng bánh ng?t...