Lúc Mạnh Khung Kỳ chạy đến bệnh viện, Hoắc Nhân Kiệt đang dựa vào người em gái để đi.
Khi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức bày ra dáng vẻ đau đớn dữ dội: "Ây da, đau quá rồi nha, không đứng được rồi nha!"
Hoắc Lâm Lâm lườm anh ta: "Ây da cái quần nè, chỉ là ngã một chút thôi mà, có cần phải đến mức như thế không..."
Thấy anh trai cứ nháy mắt liên tục với mình, Hoắc Lâm Lâm chợt nhận ra gì đó, nhìn lên phía trước, bĩu môi khi thấy Mạnh Khung Kỳ.
"Giao cho anh nè!"
Hoắc Lâm Lâm đột nhiên buông Hoắc Nhân Kiệt ra. Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên mất điểm tựa, cả người lắc lư sắp ngã.
Thấy vậy, Mạnh Khung Kỳ lập tức bước lên đỡ anh ta, nói bằng giọng điệu răn dạy: "Sao lại ngã lầu vậy hả?"
"Đừng nói nữa, đều là do mẹ tôi không cho tôi ra ngoài." Hoắc Nhân Kiệt ôm vai Mạnh Khung Kỳ, kề mặt mình lên mặt Mạnh Khung Kỳ.
Mạnh Khung Kỳ cảm nhận được độ ẩm ở cổ thì đỏ mặt, mất tự nhiên mà tằng hắng vài tiếng: "Không cho ra ngoài thì thôi, vì sao phải nhảy xuống từ lầu ba? Anh không muốn sống nữa sao?"
Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: "Ai bảo anh không trả lời tin nhắn của tôi."
Mạnh Khung Kỳ chợt đứng yên, đẩy Hoắc Nhân Kiệt ra ngoài, nghiêm túc nói: "Nếu lần sau còn làm chuyện nguy hiểm như thế nữa thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"
"Anh uy hiếp tôi?" Hoắc Nhân Kiệt nheo mắt, vẻ mặt kiêu căng.
"Có thể nói là uy hiếp." Mạnh Khung Kỳ dìu cánh tay anh ta đi lên phía trước: "Nhập viện quan sát à? Tôi đưa anh lên phòng bệnh."
"Ừ." Hoắc Nhân Kiệt cất giọng rầu rĩ.
Chờ lúc nằm trên giường bệnh, anh ta ôm cổ Mạnh Khung Kỳ, nheo mắt hỏi: "Anh mở tiệc đón gió cho Tần Mộ sao?"
"Đúng vậy, cậu ta mới vừa về vào hôm nay." Mạnh Khung Kỳ kéo cánh tay của Hoắc Nhân Kiệt ra: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi phải đi về trước."
"Không được!" Hoắc Nhân Kiệt túm chặt góc áo Mạnh Khung Kỳ: "Tôi muốn anh ở lại với tôi!"
"Đừng quậy mà..." Mạnh Khung Kỳ nhỏ giọng nói, mặt mày đều là vẻ âm trầm khó tả: "Tần Mộ đang đợi tôi."
"Cậu ta quan trọng hay là tôi quan trọng?" Hoắc Nhân Kiệt ưỡn cổ cao lên, giống hệt một con gà trống chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mạnh Khung Kỳ bị chọc cười: "Đều là bạn bè với nhau, so đo cái gì chứ?"
"Bạn bè cái gì mà bạn bè? Ai cũng biết cậu ta chính là ánh trăng sáng của anh! Bây giờ anh muốn nối lại tình xưa? Tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý!"
Hoắc Nhân Kiệt càng nói càng kích động: "Cả ba mùa tham gia show hẹn hò đều là hai ta lựa chọn lẫn nhau, anh phải chịu trách nhiệm với tôi mới được!"
"Lúc trước anh cưỡng hôn tôi, tôi cũng chưa đòi anh chịu trách nhiệm. Bây giờ..."
Mạnh Khung Kỳ mở miệng cãi lại, kết quả là Hoắc Nhân Kiệt đột nhiên sáp lại gần hôn lên đôi môi anh ta, vị ngọt nhè nhẹ truyền qua đường hô hấp, cảm giác giật nhẹ đánh thẳng vào trái tim.

B?N ?ANG ??C
Sau khi nam ph? ác ??c b? ??c t?m,Các ??i l?o tranh nhau s?ng :)))
HumorPhóng viên gi?i trí T?ng Nh?t Xuyên ch?t ??t ng?t trong lúc n?m vùng ?? quay tin t?c, xuyên thành nam ph? ác ??c trong sách, còn có ???c n?ng l?c hóng chuy?n. C?u th? s? th?c hi?n t?n ch? kính nghi?p, ti?p t?c kéo dài tinh th?n hóng h?t c?a mình. Kh...