抖阴社区

4. ??p trai b?m sinh

222 26 4
                                    

"người ta đi mất rồi", thằng kiên nhổm dậy nhòm qua khe cửa, thấy bạn nhỏ xinh xinh hồi nãy, người làm công túa nhà mình xiêu lòng đến trổ hết lông khỉ lên người, đúng lúc đi ngang qua, "người ta vừa đi vừa nghe điện thoại, cười hồng hết cả hai má lên kia kìa."

"mày thôi được chưa kiên?", huỳnh sơn đảo đảo mắt, nó đang ngồi thiền tĩnh tâm như lời anh thuận bảo, từng lớp lông trên 2 cánh tay đã dần biến mất, không còn nghịch ngợm như ban nãy nữa.

thế mà thằng bạn giời đánh của nó vừa nhắc đến người kia, lại còn nhắc má hồng, cái đuôi khỉ đang ỉu xìu phía sau lập tức dựng đứng lên khua qua khua lại.

"sơn!! sao cái đuôi mày lại chọc vào người tao nữa rồi?", thằng kiên gào lên, bị cái đuôi khỉ của huỳnh sơn chọc ngứa cả người, mà nó thì vốn đã nóng phừng phừng dưới cái nắng tháng chín oi nồng.

bấy giờ thằng kiên quay mặt nhìn lại, thấy huỳnh sơn thậm chí còn nhe cả cái nanh khỉ bé xíu xiu ra, doạ nó sợ mất mật một phen, trợn tròn cả mắt.

"sơn? bạn ơi!! còn nhận ra mình không? thằng kiên hàng xóm đây", thằng kiên với khuôn mặt ngờ nghệch, đưa tay khua khua trước mặt bạn xem bạn còn tỉnh táo như một con người bình thường không.

không chần chừ, huỳnh sơn đưa tay hất tay thằng bạn đi, ngoảnh mặt sang bên nhưng không quên liếc thằng kiên cháy cả mặt.

"sơn!! sao mày còn lòi cả vuốt ra nữa????", thằng kiên nâng hai bên tay con khỉ bự lên, nhìn chăm chăm và 10 cái đầu vuốt được nguỵ trang khá kín đáo dưới đám lông lộn xộn, "bạn tức giận à?", bấy giờ nó ngoan ngoãn hỏi, đề phòng bạn nó sẽ hoá thành một con khỉ bự thật sự mà cào rách cái miệng ồn ào của nó.

nhưng huỳnh sơn chỉ lắc đầu, thu tay đặt lên hai đầu gối trong khi phải ngồi xổm dậy thay vì ngồi khoanh chân, do cái đuôi nó cứ phẩy qua phẩy lại hoài.

"trong người tao lạ lạ", con khỉ trước mặt đột nhiên ỉu xìu, "tao nghĩ tới má hồng của người kia, tao chịu không nổi. chẳng nhẽ tao muốn ăn thịt người hả mày?"

thằng kiên thấy thế cười ngặt nghẽo, nó tựa hẳn người về sau, một tay quẹt giọt nước mắt trào ra khóe mắt, một tay ôm lấy bụng.

"khỉ con ơi! đúng là mày muốn "ăn" người ta đó!", nó nhìn cái mặt thằng bạn mới chớm yêu lần đầu, lại còn yêu theo kiểu tiếng sét ái tình, trông đần thế không biết!

huỳnh sơn lập tức cau mày, tay nọ gãi nhẹ lên mu bàn tay kia, ra vẻ rất ham học hỏi mà nhón nhón vài bước gần lại thằng bạn giời đánh, "sao mày biết? thế sau này lỡ may gặp phải mà tao tránh không kịp thì làm thế nào? ăn tươi nuốt sống người ta à?"

thằng kiên ngừng cười, ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu dò hỏi tâm sinh lý thiếu nữ của công chúa khỉ con nhà mình. huỳnh sơn vô cùng nghiêm túc lắng nghe và trả lời.

cuối cùng, thằng kiên vỗ đùi cái đét, phán một câu mà có lẽ nguyễn huỳnh sơn dùng đầu gối cũng tự nghĩ ra được từ nãy: mày thích người ta rồi khỉ con ơi!!!

"biết rồi nhưng tao đang sợ mình lỡ ăn thịt người ta mà????", huỳnh sơn giơ tay cốc một cái đau điếng lên đầu thằng kiên, "a! tao bình thường lại rồi này! kiên!"

+1 kĩ năng thu lại nhân dạng khỉ của nguyễn huỳnh sơn: bụp nhau với ứng duy kiên!

——

không biết đã qua bao lâu, tới khi hội mấy thằng anh lề mề của tộc rừng xanh tới nơi, thì huỳnh sơn đã đứng vươn vai trước cửa nhà kho mà ngáp lấy ngáp để.

"đâu? đuôi đâu? sao lại đứng đây?", anh thiện tới là vồ vào nắm hai bả vai cậu em, xoay trước xoay sau nhòm nhòm ngó ngó.

"đợi mấy ông đến, tôi đầu thai được thành một đàn khỉ rồi!", nguyễn huỳnh sơn thả lỏng mí mắt trong khi đôi con ngươi liếc kịch kim sang bên phải. đôi mắt buồn ngủ của nó lại càng thấy chán trường biết bao!

"ổn rồi chứ gì?", anh thuận nó bật cười, một tay vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu nó, "sơn giỏi mà, phải không?"

người tên sơn bĩu môi....

"đi ăn đi em đói quá!!!!", ứng duy kiên gào loạn lên.

và thế là một nhà 5 "người" dung dăng dung dẻ đi ăn từ phía cổng sau.

sookay | yên N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?