“Lòe người!”“Mẹ nó!” Kỷ Khanh nhịn không được chửi tục, “Mấy ngày nay tôi đều là bố trí dựa theo hành trình anh ta đưa, anh ta đây là có ý gì!”
“Con người anh ta thích nắm giữ mọi thứ ở trong tay mình, huống chi các người cũng chưa gặp qua, đối với em, anh ta càng là không hiểu rõ, sao có thể tín nhiệm em được!”
“Người làm chính trị đều giảo hoạt phúc hắc như vậy sao!”
Kỷ Khanh xem như hiểu rõ, hoàn toàn không có lấy một người tốt!
“Thất phu nhân, nếu đã tới thì lưu lại ăn cơm đi, cậu xem, tôi đã sai người hầu làm xong món cậu thích ăn.” Chú Trương cười tủm tỉm dò hỏi Kỷ Khanh.
Nói thật, cự tuyệt Mạc Thất, Kỷ Khanh không hề có cảm giác tội lỗi, chỉ là đối mặt với một ông lão từ ái như này, Kỷ Khanh thật đúng là có chút không đành lòng, đặc biệt là còn dùng ánh mắt thương tiếc như vậy, làm Kỷ Khanh lòng dạ vốn luôn lạnh lùng cũng nhịn không được gật đầu.
“Thất phu nhân, cậu mau ngồi đi, tôi lập tức sai người bưng đồ ăn lên.”
Mạc Thất cười duỗi tay vuốt ve cằm một chút, mới vậy đã mềm lòng, nếu về sau gặp được ông lão trong nhà kia, tính cách này của Khanh Khanh chắc chắn là sẽ chịu thiệt.
“Gần đây em ở quân bộ đều ăn thứ gì, người đều gầy, em cũng sẽ không nuôi gầy con trai tôi chứ.” Mạc Thất vừa nói vừa liên tiếp gắp đồ ăn vào trong chén Kỷ Khanh.
“Thời tiết nóng, ăn không vô mà thôi, anh ăn của anh đi, đừng gắp cho tôi.” Xếp giống như là núi nhỏ, nhìn càng không muốn ăn.
“Làm chút khai vị mát lạnh giải nhiệt đưa tới.” Mạc Thất phân phó xuống, đầu bếp đã bắt đầu bận rộn.
Kỷ Khanh bĩu môi, gắp một cọng rau xanh lên, “Anh cũng đừng giày vò, tôi là thật ăn không vô, miễn cho lãng phí.”
“Em ăn không hết thì tôi ăn.” Mạc Thất híp mắt, cười cực kỳ xán lạn.
“Thất phu nhân, cậu muốn ăn cái gì thì nói thẳng, ngày thường Thất thiếu đều là ăn cơm dinh dưỡng, đầu bếp cảm thấy trù nghệ của mình đều tụt lùi, cũng chỉ khi cậu và cậu chủ nhỏ tới đây chúng tôi mới làm chút món ăn khác.”
“Chú Trương, nhiều lời thật.” Mạc Thất nhìn Kỷ Khanh dùng vẻ mặt đồng tình nhìn anh, anh đều cảm thấy chính mình có chút đáng thương.
Thứ gọi là cơm dinh dưỡng, tuy rằng dinh dưỡng phối hợp thật cân đối, nhưng hương vị xác thật là bình thường.
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Kỷ Khanh nhìn dĩa salad rau quả trước mặt, bỗng nhiên có chút khẩu vị.
Nhìn Kỷ Khanh ăn vui vẻ như vậy, Mạc Thất có chút không vui, “Ăn ngon như vậy?”
“Cũng không tệ lắm?” Kỷ Khanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Thất, khóe miệng dính sốt salad màu trắng ngà, con ngươi Mạc Thất tối sầm lại, khóe miệng gợi lên độ cung mê hoặc người.
Người này vốn đã rất tuấn tú, bỗng nhiên cười, làm Kỷ Khanh sững sờ trong nháy mắt, cũng chỉ là một lát đó, đôi tay Mạc Thất vịn bàn, trực tiếp cúi người, nhào qua, hôn khóe miệng cậu.

YOU ARE READING
(ABO/ EDIT) KH?NG L?I THO?T
Humor? Tác gi?: LeiLa ? Th? lo?i: ABO, cao H, hi?n ??i, hào m?n th? gia, qu?n ??i, HE, bánh bao. ? ?? dài: ?ang ra. ? Edit + Beta: NT ? K? Khanh (Th?) : Omega ?u tú, ??p nghiêng thùng ?? ch?u, là ??i thi?u gia b? gia t?c b? r?i, sau tr? thành ??i tr??ng...