抖阴社区

Ch??ng 10: Kh?ng có c?m giác an toàn

209 33 16
                                        

Tầm hơn 9 giờ, nắng đổ xuống chói chang. Thu An ngồi ở vị trí đắc địa dưới bóng cây nên trộm vía rất mát mẻ, nhưng Gia Huy bên cạnh thì xui hơn do bị dính nắng.

Ở khoảng cách không quá xa, An có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của em ấy. Tóc của Huy hồi nghỉ hè từng nhuộm màu nâu tối, giờ đi học chưa kịp về lại đen nên đang bị phai sang vàng, có phần rủ xuống và ươn ướt mồ hôi. Nguyễn Gia Huy ngồi dưới nắng thật sự là một định nghĩa gì đó rất thanh xuân.

Mắt em ấy hơi nheo nheo lại vì chói, đăm chiêu theo dõi trận bóng gay cấn, điệu bộ cực kì tập trung. Trong mắt Thu An bây giờ, cậu ta lại càng trở nên cuốn hút hơn nữa rồi.

Mồ hôi thấm ướt lưng áo Huy, trên trán lấm tấm nhiều giọt. Đôi mắt cậu ta tình và đẹp lắm, rõ hai mí và mang vibe suy nhẹ, nếu nhìn lâu hơn một chút nữa sẽ bị nhấn chìm trong ánh mắt đấy đó. Góc nghiêng của cậu ta cũng đẹp nhờ có sống mũi cao.

Thu An thấy...hơi rung động. Tim nó có chút cồn cào nhức nhối khó tả lắm, đến mức nó hoàn toàn không hiểu sao trước đó bản thân rõ ràng không hề thích thằng bé này, vậy mà bây giờ lại thấy thổn thức thế?

An có lòng tốt quan tâm tới Huy:

- Ngồi gần ra đây không nắng.

Gia Huy liền tặng cho An một ánh nhìn đầy chần chừ và lưỡng lự, mặt cậu ta như kiểu "thôi em không dám ngồi gần sát với chị đâu". An biết cậu ta nghĩ như vậy thì sau đó đưa áo khoác của mình cho Huy:

- Nắng quá thì che vào này không về ốm.

Huy khẽ cúi mặt xuống để cố gắng nhịn cười:

- Người em mồ hôi lắm sợ làm bẩn áo chị đó.

Mồm thì nói thế nhưng rõ ràng tay cậu ta vẫn trùm áo lên người mà không hề có một động tác thừa.

Thu An vẫn biết rõ mình chưa thực sự thích Gia Huy lắm đâu nhé, chỉ là nếu thẳng thắn mà nói thì nó thấy vui trong lòng sao sao ấy:

- Bẩn thì mang về giặt hôm sau trả.

Gia Huy được nghe chị An nói với mình như thế, đôi mắt cậu nhóc lập tức sáng như sao:

- Thế chị cho em làm bạn với chị trở lại rồi hả?

Thu An không trả lời câu đó, kệ Huy. Nhưng dù vậy Gia Huy chẳng thể giấu nổi niềm vui trong mắt, cậu ta tiếp tục gợi hỏi:

- Em vẫn thắc mắc cái hôm chị bấm call cho em, chị bấm nhầm hay có chuyện gì muốn hỏi em thật thế ạ?

Thu An sĩ như chó, nó không nhận đâu, nó bốc phét là:

- À...ờm...chị tò mò không biết sao em tìm hiểu được về chị, em còn biết nhà chị ở đâu nữa nên chị thắc mắc em hỏi ai thôi.

Gia Huy tỏ vẻ đáng thương, thêm xíu hụt hẫng nhẹ:

- Thôi giờ chị biết cũng có quan trọng nữa đâu nhỉ, giờ cũng đâu đến lượt em nữa rồi.

Nghe giọng dỗi dỗi, nhưng rất đưa đẩy, kiểu như lời lẽ xa cách nhưng thực chất lại đang khéo léo thăm dò.

Thu An hiểu ý của Huy, nó còn vờn lại:

Yêu EmN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?