抖阴社区

Chap 2

367 8 2
                                        

DẨU THẾ NÀO CŨNG THẬT KHÓ KHĂN, TÔI PHẢI thừa nhận tên Dimitri Beli-gì-đấy thật sự rất thông minh. Sau khi đưa chúng tôi đến sân bay và vào hẳn máy bay của học viện, hắn nói nhỏ với Người Giám Hộ theo sau bọn tôi rằng phải tách tôi và Liss ra.

- "Đừng để bọn họ lại gần nhau!", hắn cảnh báo gã dẫn tôi tới cuối máy bay, "chỉ cần 5phút với nhau là họ đã có kế hoạch để trốn thoát đấy!"

Tôi bắn cho hắn cái nhìn kiêu ngạo rồi đùng đùng đi về cuối máy bay. Sự thật thì chúng tôi không có ý định trốn thoát nếu bị bắt như hôm nay.

Nhưng có điều phải nói rằng, có quá nhiều yếu tố không ổn cho một nhân vật chính của chúng ta - nữ anh hùng chúng ta, sao cũng được. Yếu tố thứ nhất, bọn tôi đang trên không trung, một lợi thế không ổn tí nào. Và còn nữa, giả sử như có phép màu nào đó xuất hiện và tôi thoát khỏi mười Người Giám Hộ đã qua đào tạo chuyên nghiệp này nữa, thì chúng tôi đã loại bớt một vài điều để thoát khỏi chiếc máy bay này. Tôi đoán họ sẽ thả dù xuống đâu đó, nhưng tôi không hứa hẹn nó khả thi dù thế tôi vẫn muốn thử một lần xem sao. Vẫn còn một vấn đề mấu chốt nữa liên quan tới sự sống, đó là có vẻ chúng tôi sẽ hạ cánh đâu đấy ở dãy núi Rocky này.

Không! Chiếc máy bay này sẽ không hạ cánh cho đến khi nào đến Montana hẽo lánh. Tôi sẽ bận rộn nghĩ về thứ khác bổ ích hơn, giống như cách vượt qua rào chắn phép thuật của Học Viện và thêm mười lần nữa như thế giống với cách mọi Người Giám Hộ vẫn làm. Yeah! Không vấn đề gì cả.

Mặt dù Lissa đang ngồi cạnh gã-người-Nga, nỗi sợ hãi của Liss đang sôi sục trở lại, vang lên từng hồi như búa bổ. Mối ràng buộc giữa chúng tôi cắt ngang suy nghĩ của tôi. Họ không thể mang cô ấy trở lại nơi đó, không thể lại là nơi đó nữa. Tôi tự hỏi là tên Dimitri đó sẽ như thế nào, liệu hắn có lưỡng lự không nếu hắn biết tôi đang làm gì và biết những gì tôi biết. Chắc chắn là không, hắn không thèm quan tâm đâu.

Trong khi đó, cảm xúc của Liss đang ngày càng hổn loạn chỉ trong phút chốc. Tôi bị mất phương hướng của chổ cô ấy ngồi - cảm giác nhột nhạt trên da. Cái đấy cũng hay xảy ra lắm, và không hề có lời báo trước nào cả, cô ấy kéo tôi vào tâm trí cô ấy. Hình ảnh Dimitri bị phóng đại kế bên tôi, và tay tôi - tay của Lissa - đang nắm chặt một chai nước khoáng. Dimitri cuối xuống nhặt gì đó, để lộ sáu hình xăm nhỏ trên gáy hắn ta: Dấu ký Molnija. Chúng giống như những hình vằn vện có nét sắt bén như tia sét đánh chéo với nhau thành một hình chữ thập X. Một trong số đó là biểu tượng cho hắn đã hạ được một Strigoi. Chếch trên đỉnh của dấu ký là một hình xoắn uốn lượn như một con rắn, đó là biểu tượng cho Người Giám Hộ, là một lời thề trung thành.

Trong nháy mắt, tôi đấu tranh tư tưởng để được trở lại là mình chỉ với một cái nhíu mày. Tôi ghét cái cách nó đến. Cảm thấy những điều Lissa cũng cảm thấy là một chuyện, nhưng chìm vào sự riêng tư của Liss là điều chúng tôi ghét nhất. Lissa coi đó là sự xâm phạm riêng tư, vì thế tôi thường không nói với cậu ấy khi nó xảy ra. Không ai trong chúng tôi có khả năng điều khiển được khả năng ấy. Đó là một hệ quả khác của thần giao cách cảm giữa hai người, chúng tôi không thật sự hiểu rõ được cách nó hoạt động. Có một truyền thuyết nói về sự giao kết tâm linh giữa người giám hộ và Moroi của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến những hệ quả như chúng tôi có. Chúng tôi đã phải tìm cách vược qua nó, đó là những gì chúng tôi có thể làm được.

H?c vi?n ma cà r?ng - Richelle MeadN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?